HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1494

Sở Vãn Ninh vẫn rũ mắt, y nghi ngờ mình mà ngẩng đầu, cho dù ánh đèn
hơi tối, hay là gương đồng mờ mờ, người phía sau cũng nhìn thấy sắc mặt
mình đỏ lên.
Y chỉ cắn dây buộc tóc, cố gắng trấn định, nói: “Ngươi giặt xong rồi?”
“Vâng.”
Tiếng nam nhân trầm thấp, hơi khàn.
“…”
Sở Vãn Ninh cảm thấy hắn đã tới gần, cách gần như vậy. Trên người còn
mang hơi lạnh trời đêm, nhưng không thể che giấu được hơi thở nóng bỏng
của nam nhân, hơi thở này làm y choáng váng, suy nghĩ mơ hồ từ từ, chảy
xuôi qua.
Tay Mặc Nhiên bên tai y trượt xuống tóc mái, muốn nói lại thôi: “Sư tôn,
lúc nãy ta…”
“…”
Hắn muốn nói gì?
Sở Vãn Ninh cắn dây cột tóc, rủ mi, tim đập loạn nhịp.
Có lẽ chuyện muốn hỏi quá khó để mở miệng, Mặc Nhiên dừng một lát,
cuối cùng vẫn đổi đề tài: “Kệ đi, không có gì. Đã trễ thế này rồi, còn buộc
tóc sao?”
Sở Vãn Ninh không đáp, chỉ cảm thấy thân thể phía sau kia, thật sự dán lên
quá thân mật rồi.
Nóng quá.
“Muốn ra ngoài chơi sao?”
Sở Vãn Ninh nói: “Không, ra ngoài rửa bát.”
“Ta giúp người.”
Sở Vãn Ninh đáp: “Ta có tay có chân.”
Mặc Nhiên sau lưng y hơi cười, tựa hồ không muốn để nói ra lời này mà
xấu hổ: “Đúng là có tay có chân, nhưng tay chân sư tôn vụng về, sợ là sẽ
làm vỡ mất.”
Sở Vãn Ninh: “…”
Thấy y không trả lời, còn tưởng y không vui, Mặc Nhiên thu ý cười nghiêm
túc nói: “Nước bên ngoài lạnh, người nhớ mặc ấm chút.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.