HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1531

Hắn lúc trước không dám phỏng đoán nhiều, cảm thấy mình to gan lớn mật
mặt dày vô sỉ.
Nhưng hai ngày này, từng chuyện phát hiện ra, đều như châm ngòi thổi gió
cho lòng muông dạ thú của hắn.
—— Vì sao.
“Sư tôn.”
“Ừ?”
Máu trong ngực chảy rần rật, dâng trào mênh mang. Cổ hắn thực khát, lúc
chăm chú nhìn Sở Vãn Ninh, cặp mắt kia rất sáng. Hắn bỗng muốn tới gần,
hôn lên mặt y, lấy hết can đảm hỏi y, có phải người… Có phải người thích
ta không.
Ngự kiếm, giữa trời đất, cho Mặc Nhiên một loại ảo giác mơ hồ.
Giống như hai người họ đã không còn gì ràng buộc trên đời này, yêu hận
tình thù đã qua đều không còn, hết thảy như tầng mây trôi dưới ánh trăng
điềm tĩnh thuần triệt.
Hắn cảm thấy mầm non trong lòng đã thành đại thụ, rễ cây to lớn phá tan tử
khí âm trầm, đào ra mùi tanh nồng đậm ở nơi sâu nhất.
Sở Vãn Ninh thấy hắn hồi lâu không lên tiếng, liền quay qua, hỏi hắn:
“Làm sao vậy?”
Mặc Nhiên không trả lời, đầu hắn mơ màng, hắn khát vọng được chiếm
hữu y, ôm lấy y, hôn lên môi y.
Hắn không tự chủ được mà dịch lại gần hơn.
Sau đó, hắn bỗng nhận ra, sau khi mở kết giới, Sở Vãn Ninh tuy bình tĩnh
hơn, nhưng y vẫn mím môi trắng bệch, sắc mặt rất kém. Y ôm tay, ngón tay
thon dài theo bản năng siết chặt cánh tay, gắt gao siết lấy vải y phục.
Lúc Sở Vãn Ninh sợ hãi, không lộ ra trước người khác, chỉ có mình.
Mặc Nhiên ngẩn ra một lúc.
Rồi sau đó, đáy mắt có tinh quang vụt lên, hoá thành vụn nhỏ, sáng lên
từng điểm, như ánh đèn của thuyền chài.
Thực ôn nhu.
Vốn muốn tự tiện hôn lên môi y, hơi mím lại, mang theo ý cười mềm mại
lại chua xót.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.