HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1533

Y không biết nên làm gì, vừa vội vừa gấp, hốc mắt hơi đỏ lên, theo bản
năng muốn rút tay ra.
Nhưng lại giật mình, đã bị Mặc Nhiên nắm chặt.
Lòng bàn tay nam nhân rịn mồ hôi, ướt át.
“Đừng rút ra.”
“…”
Lực đạo hắn lớn như vậy, cố chấp lại quật cường, không biết vì sao, Sở Vãn
Ninh bỗng cảm thấy, trong ngôn ngữ của hắn, tựa hồ có chút bi thương.
Ánh mắt Mặc Nhiên đen trầm, nhìn y chăm chú thật lâu, trầm thấp khàn
khàn gọi: “Sở Vãn Ninh…”
“… Ngươi gọi ta là gì?”
“… Là ta gọi sai.”
Sở Vãn Ninh giờ vẫn còn căng cứng người, tim còn đập nhanh hơn lúc ngự
kiếm, y không quen, cực kỳ không quen.
Y cố gắng dọn dẹp đầu trận tuyến của mình, lại rơi vào bờ vực sâu thẳm,
giãy giụa hấp hối lần cuối.
Y rũ mi, nói: “Ừ, biết mình gọi sai, cũng không phải là hết thuốc…”
Mặc Nhiên thực nóng lòng, rốt cuộc không cần nghĩ ngợi, buột miệng thốt
ra: “Vãn Ninh.”
Cứu.
Chữ cuối cùng, Sở Vãn Ninh còn chưa kịp nói ra khỏi miệng.
Đã nghe một tiếng mang theo thở dài ôn nhu, đầu y vang lên, tức khắc
trống rỗng.
Chữ cuối cùng này, cũng không nói nên lời.
Không còn thuốc nào cứu nỗi nữa.
Không còn thuốc nào cứu nổi——
Bởi vì họ đứng ngoài vũng bùn ái dục lâu như vậy, rốt cuộc không nhịn
được bước vào, rơi vào đó, từ đây thiên la địa võng, đau khổ tận xương tuỷ.
Giọng Mặc Nhiên khàn khàn, hắn nhìn y chăm chú: “Vãn Ninh, kỳ thật
mấy hôm nay, ta có câu này, luôn muốn hỏi người.”
“…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.