HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1563

muốn, coi trọng da mặt mình nhất, y làm sao có thể kết đạo lữ với đồ đệ
của mình?
Câu chuyện vớ vẩn nhất cũng không dám viết như vậy, nếu có người kể
chuyện nào kể một đoạn như vậy, không khéo sẽ bị người ta ném vỏ dưa,
phun nước trà, đánh cho chui xuống gầm bàn mất.
Nhưng mà, tình yêu lại cố tình nảy sinh như vậy.
Ở một góc tối, không ai quan tâm, nở rộ một đoá hoa bí ẩn xinh đẹp. Dù
chưa nở rộ, hương đã kiều diễm.
Nếu đã về Tử Sinh Đỉnh, tối đó Sở Vãn Ninh liền tới Mạnh Bà Đường ăn
cơm.
Đẩy cửa Hồng Liên Tạ Thủy ra, chợt thấy cầu son bên rừng trúc, trên bậc
đá xanh dài, có một người an tĩnh đứng chờ.
Nghe thấy tiếng động, người nọ quay đầu lại, ánh sáng ráng chiều thấm một
mài đen, mang tia sáng vàng viền theo khuôn mặt anh tuấn của hắn.
Mặc Nhiên cười nói với Sở Vãn Ninh: “Sư tôn.”
Sở Vãn Ninh nháy mắt ngừng lại, ký ức chồng lên nhau, như năm đầu tiên
gặp Mặc Nhiên đến Tử Sinh Đỉnh, mỗi ngày đều đứng trước cửa phòng
mình, nhìn mình ra ngoài, chờ mình quay về.
Chẳng qua, thiếu niên không còn nữa, Ngọc Hành trưởng lão năm đó, đã
thành tiếng sư tôn ngàn vạn lần trong miệng hắn.
Cung kính, còn mang theo thập phần khắc chế nóng bỏng, còn có ôn nhu
không thề khắc chế.
“Ngươi ở đây làm gì?”
“Chờ người cùng đi ăn.”
Ánh mắt Sở Vãn Ninh dừng trên hộp đồ ăn trên tay hắn, nói: “Hôm nay ta
muốn tới Mạnh Bà Đường, đã lâu không tới rồi, không muốn ăn ở nhà
Thụy Tạ.”
Mặc Nhiên hơi giật mình, sau đó hiểu ra, hắn cười: “Sư tôn hiểu nhầm rồi,
hộp đồ ăn này trống rỗng, lúc nãy ta mang đồ ăn cho Tiết Mông, hắn ăn
không tốt, nên nấu cho hắn một bát mì.”
Không nghĩ tới Mặc Nhiên thế mà sẽ mang đồ ăn cho Tiết Mông, trong trí
nhớ Sở Vãn Ninh, hai người này xưa nay không ưa nhau, tuy là đường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.