HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1602

Mặc Nhiên nói: “Không phải, là ta thích vậy thôi.”
“…”
“Thích giới, muốn giới.” Hắn nhìn Sở Vãn Ninh, lông mi đen dài rào rạt
rung động, dừng bên nhĩ tai đỏ ửng của đối phương, cười.
Còn nửa câu sau không nói tiếp——
Muốn giống như người, trong lúc cùng ăn lẩu, hai đôi đũa có thể cùng với
vào một nồi, không phải bên trắng bên đỏ, ranh giới rõ ràng.
Mặc Nhiên lại gọi ít rau xào, tiếc là trong sạp không có điểm tâm ngọt tinh
xảo, hắn đành gọi ba bình sữa đậu nành, sau đó ngồi đợi đồ ăn đưa lên.
Xung quanh đều là người ăn cơm, nam nữ già trẻ, tóc đen tóc trắng, hơi
nước bốc lên nghi ngút, ánh lửa loé lên cùng tiếng thét và xào nấu, nói đùa
với tư dục, trong không khí ồn ào náo nhiệt như vậy, đồ ăn cùng rượu ấm
đều trở nên ôn nhu.
Nhân gian thật bình thường, hồng trần thật náo nhiệt.
Năm Mặc Nhiên chưa mười lăm tuổi, bị đói khát làm khổ, không thể nếm
rượu và đồ ăn ngon.
Đến khi làm Đạo Tiên Đế Quân, trên vạn người, lại vẫn không thể nếm
được đồ ngon như vậy.
Giờ thì có rồi.
Đột nhiên ánh lửa bùng lên, hoá ra chủ quán xào nấu để lửa quá lớn, lửa
cuộn bốc lên mặt nồi, chiếu sáng cả người hán tử đầy mồ hôi, lấm tấm từng
giọt, cơ bắp cánh tay cử động, món xào đã ra nồi.
Lúc còn nóng, lập tức bê tới bàn.
“Du bạo song giòn!” Tiểu nhị ca giúp việc hô lên.
Đạp Tiên Quân kiếp trước, không món ngon nào lấy lòng được, thế mà
không biết vì sao, lại bị câu “Du bạo song giòn” chọc cười ra tiếng, mười
ngón tay thon dài của hắn đan nhau, đặt dưới cằm, lông mi đen dài khẽ run
lên, ánh sáng ngũ hồ tứ hải giờ phút này đều thu vào đôi mắt kia, biến bóng
đêm, trở nên rực sáng.
Sở Vãn Ninh hỏi: “Ngươi cười cái gì?”
“Không biết, chỉ cảm thấy vui mà thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.