HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1603

Sở Vãn Ninh không nói nữa, nhưng đối diện với nam nhân anh tuấn tươi
cười mê người như vậy, bỗng nhiên, lòng y cũng thấy nhẹ nhàng.
Ăn xong, ngẩng đầu nhìn sắc trời, cảm thấy trời như sắp mưa, nhưng mọi
người không ai thèm để ý, vẫn đi dưới màn đêm rực rỡ.
Bọn họ qua một nhà bán hoa đăng, Mặc Nhiên bỗng ngừng bước, đứng
nhìn sang bên đó.
Sở Vãn Ninh nhìn theo ánh mắt hắn, hoá ra là một nghệ nhân lâu đời đang
làm đèn hoa đăng, có một đèn khác cũng như vậy, đã làm xong, bên dưới là
đài hoa, là hà đăng.
“Lão bá, làm phiền rồi, cho ta mua một ngọn bảo tháp đăng.”
Không hỏi giá, Mặc Nhiên cũng không hỏi có thích không.
Sở Vãn Ninh đi qua, đưa lá vàng cho ông cụ mạo điệt chi ngũ, cẩn thận làm
đèn, sau đó đưa ngọn đèn kia cho đồ đệ đứng phía sau mình.
“Cầm.”
Mặc Nhiên vui mừng, thậm chí có hơi mờ mịt: “Cho ta ư?”
Sở Vãn Ninh không nói gì, cầm bầu rượu mới uống một nửa, nhìn trái phải,
tầm mắt dừng bên con sông nhỏ, y đi tới bên đó.
Ngọn đèn lúc sáng lúc tối, tối lại sáng lên, hoa đăng lộng lẫy, thắng cả Phù
Đồ trang nghiêm.
Mặc Nhiên ôm hà đăng, lẩm bẩm nói: “Từ nhỏ luôn muốn được thả một
lần, nhưng năm nào cũng chẳng có tiền.”
“Đúng rồi.” Sở Vãn Ninh nhàn nhạt nhìn hắn một cái, “Ngươi nghèo nhất
mà.”
Mặc Nhiên cười.
Nước sông phẳng lặng chảy xuôi, Sở Vãn Ninh không muốn xuống nên lên
thềm đá đứng, y lười, vì thế thản nhiên khoanh tay dựa vào lan can, đạo
trưởng bạch y dựa vào cột gỗ đen, cầm bầu rượu có tua đỏ tươi, ngửa đầu
uống một ngụm, sau đó hơi nghiêng mặt đi, ánh đèn lồng trên mái hiên
chiếu lên gương mặt như ngọc của y, biểu tình y nhàn nhạt,ánh mắt lại ấm
áp, cứ như vậy nhìn nam nhân vui vẻ bên sông, cầm hà đăng, tay chân vụng
về.
Tên ngốc, có gì đáng để xem.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.