HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1863

Hắn nhịn không được nhìn Nam Cung Tứ nãy còn không hé răng, lại bỗng
phát hiện trong mắt nam nhân kia lập loè ánh sáng không thể nói rõ.
Một loại ánh sáng làm hắn không rét mà run.
“Nam Cung!”
Hắn quát một tiếng, nhưng vô dụng, Nam Cung Tứ từ trước vẫn không lên
tiếng trầm mặc niệm cấm chú, từ lúc Hoàng Khiếu Nguyệt chĩa mũi đao
vào hắn thoá mạ, vẫn luôn âm thầm niệm cấm chú này.
Giờ thấy, đã quá muộn.
Vô số dây liễu ầm ầm từ đất vọt lên, đột ngột mọc trên đất, Mặc Nhiên,
Diệp Vong Tích, Tiết Mông… Mọi người, cơ hồ đều bị dây liễu quấn
quanh, sau đó nháy mắt ném khỏi kết giới, ném khỏi phạm vi Giao Sơn.
Diệp Vong Tích sợ biến sắc: “A Tứ! Ngươi muốn làm gì!”
Nàng muốn xông tới lần nữa, nhưng Nam Cung Tứ giơ tay, đột nhiên vung
lên—— Trái phải hai thần trấn mộ bước nặng nề đứng lên, đá trắng trên
người rào rạt rơi xuống, chúng nó nâng tay trái và phải của mình lên, ngang
nhau, nháy mắt một kết giới trong suốt bao phủ toàn bộ lối vào Giao Sơn,
chặn đường mọi người vào núi.
Nam Cung Tứ đứng một mình trước kết giới, đối mặt với hơn ngàn thi
triều, quay lưng về phía mọi người.
Hắn nói: “Giao Sơn có đằng, long gân biến thành, có thể kéo vạn vật vào
trong. Nhưng các ngươi không thể ở trong. —— chỉ cần trên người không
chảy dòng máu Nam Cung gia tộc, ta thi triển thuật pháp này, long gân chi
đằng liền chẳng phân biệt địch ta, kéo tất cả chư vị xuống mồ, chôn sống
mà chết.”
Diệp Vong Tích bi thương mà giận dữ, gào lên: “Nam Cung Tứ! Ngươi có
biết ngươi chỉ có một mình không!” Nàng đấm lên kết giới, lại chỉ có thể
gào lên ở ngoài gọi hắn: “Nam Cung Tứ!”
“Sao lại một người.” Nam Cung Tứ nghiêng nửa mặt đi, “Không phải vẫn
còn ngươi sao?”
“…”
Sau đó, hắn như bỗng nhớ ra chuyện gì, thế mà nhếch miệng cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.