HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1944

người, thậm chí còn không thể nắm tay Sở Vãn Ninh, chỉ có thể ép mình
nhịn, hỏi: “Vãn…… Sư tôn, người có ổn không?”
“Không sao.” Sở Vãn Ninh nhẹ nhàng ho khan, “Hao hơi nhiều linh lực
thôi.”
Nhưng Mặc Nhiên lại biết linh hạch Sở Vãn Ninh vốn yếu ớt, hao nhiều
linh lực với người khác không phải chuyện lớn, nhưng đối với Sở Vãn
Ninh mà nói……
Mặc Nhiên nhắm mắt lại.
Đời trước, sư đồ hai người bọn họ chính tà tương bội, phân ly phân băng,
Sở Vãn Ninh trong trận chiến ấy hao hết linh lực, linh hạch nháy mắt dập
nát, từ đó không khác phàm nhân, thậm chí thân mình còn yếu hơn cả phàm
nhân.
Sao lại không sao chứ……
Mặc Nhiên trong lòng khó chịu, hốc mắt hắn ửng đỏ, trầm mặc khoác y
phục Sở Vãn Ninh vừa cho hắn lên vai đối phương, chỉ có lúc này, mới có
thể cách y phục, nhẹ nhàng vuốt lên bả vai Sở Vãn Ninh.
Hắn có tình yêu sâu đậm với y, chỉ có thể che giấu chạm lên vai đối phương
trong nháy mắt.
Hắn tới cạnh Sở Vãn Ninh, hắn tìm một chỗ vắng người, nơi cóthể ẩn nấp
an tĩnh chút, sau đó ngồi xuống cùng Sở Vãn Ninh.
Thừa dịp không có ai phát hiện, Mặc Nhiên yên lặng cầm tay Sở Vãn Ninh.
Thực lạnh.
Cùng một năm kia, Sở Vãn Ninh bại dưới đao hắn, hắn cúi người dẫm lên
ngực y, duỗi tay nắm cằm y, cũng lạnh như vậy.
Mặc Nhiên rũ mi, ngón tay thon dài run lên nhẹ nhẹ.
Sở Vãn Ninh vốn muốn rút tay đi, rốt cuộc ở đây nhiều cặp mắt, nhưng y
cảm thấy một tia run rẩy mỏng manh kia, vì thế muốn rút tay đi ngược lại
biến thành đan tay vào nhau.
“Để ta xem nào.” Sở Vãn Ninh nâng tay khác lên, nâng mặt Mặc Nhiên lên,
gương mặt và mũi đều có vết thương, “Đau không?”
Mặc Nhiên lắc đầu, hắn nhìn mặt Sở Vãn Ninh chăm chú, nhìn người rõ
ràng môi đã xanh tím, lại vẫn quan tâm tới hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.