HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 2004

Hắn hất cầm lên, ánh mắt kiêu ngạo: “Thằng anh ngốc của ta kia, ngươi
muốn nhìn hắn viết chằm chằm, thì phí mất cả tối nguyên tiêu còn gì, đừng
tới.”
La Phong Hoa liền tốt tính mà cười nói: “Có điều thì có điều, ta cũng
không thích náo nhiệt mà.”
Từ Sương Lâm lườm y, lườm trong chốc lát, bỗng nhiên nổi giận đùng
đùng mà mang giày vừa xỏ trên hai chân, đá bay xa, La Phong Hoa ngạc
nhiên nói: “Ngươi làm sao vậy?”
“Không đi, không đi nữa! Cút cút cút.”
“Đi giày đi, lạnh.”
“Không đi! Cút!”
“…… Ngươi giận?”
Từ Sương Lâm tỏ vẻ chán ghét: “Ta giận? Ta có cái gì để giận, ngươi với ca
ta, hai người các ngươi là tên ngốc và quỷ nghèo, ăn tết với nhau không thể
tốt hơn. Đi đi, đừng quan tâm ta.”
Dứt lời xua xua tay, tùy tiện đi về phía trước.
Kỳ thật hắn lúc ấy, rất hy vọng La Phong Hoa có thể đuổi theo.
Cho dù chân lạnh tới đỏ bừng, cũng chẳng hề để ý.
Hắn chính là muốn quẳng giày đi, chờ có người ở phía sau gọi hắn lại, tiểu
quái sốt ruột ngạc nhiên nóng lòng gọi hắn lại, sợ cảm lạnh mất.
Cõi lòng Từ Sương Lâm đầy chờ mong đi đến.
Nhưng đợi một lát, La Phong Hoa không đuổi theo, cũng không gọi hắn.
Hắn dừng một chút, không khỏi chậm bước lại.
Cho đến khi đi hơn trăm mét nữa, sắp tới cửa thành, vẫn không ai gọi hắn
lại. Hắn nhéo nhéo khớp xương ngón tay, thầm nghĩ, thôi, dù sao mình từ
nhỏ đã không có bạn chơi cùng, ít nhất còn có ánh đèn nguyên tiêu đi dạo
cùng, cùng lắm thì có gì đâu.
Hắn bước xuống bậc thang.
Một bậc.
Hai bậc.
Rốt cuộc bỗng nhiên quay đầu lại, mũi nhăn lên, thay đổi vẻ mặt, nhịn
không được quát: “La Phong Hoa!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.