ta hạ thủ lưu tình.”
Hắn buông lòng tay ra, Nam Cung Liễu liền gào khóc lên:”Đừng giết ta!
Đừng giết ta! Không phải là sự kiện linh sơn đại hội kia sao? Được rồi,
ngươi dẫn ta ra ngoài, ta làm trò cười cho thiên hạ, trả lại công đạo cho
ngươi!”
“Muộn rồi.” Nam Cung Liễu móc ra một chiếc khăn trắng, lau tay mình,
liếc mắt nhìn hắn:”Bây giờ ngươi nói cái gì, người trong thiện hạ đều nghĩ
là do ta tạo áp lực với ngươi, ngươi mới miễn cưỡng thừa nhận. Ngươi hắn
nước bẩn lên người ta, rốt cuộc không ai rõ ràng.”
Nam Cung Liễu còn không kịp nói gì, liền nghe thấy thanh giọng nữ tử sắc
bén như đao bên cạnh.
“Nam Cung Nhứ! Ta biết là trước đây ngươi bị ủy khuất, nhưng ngươi xem
ngươi đã làm gì đi? Giết chính phụ thân mình, cướp nhẫn chưởng môn, bây
giờ lại muốn giết anh trai, ngươi….. ngươi sao có thể nhẫn tâm đến như
vậy?”
“Ôi, Dung sư tỷ à.” Từ Sương Lâm hơi hơi mỉm cười:”Nếu như ngươi
không nói gì, ta cũng quên mất là ngươi cũng ở đây.”
Dung Yên tuy chịu kiềm chế pháp chú, cũng quỳ xuống, nhưng biểu tình
nàng quật cường, trong mắt tuy rưng rưng nước, lại không mềm yếu:”Ta
lúc trước….. nhìn lầm ngươi rồi.”
“Ngươi nhìn sai ta à?” Từ Sương Lâm cười cười:”Người tặng ta túi thơm là
ngươi, người gả cho Nam Cung Liễu cũng là ngươi, là ngươi phụ ta, tẩu
tẩu, ngươi có tư cách gì nói chuyện năm xưa với ta? Ngươi sẽ không nói
với ta, là ngươi năm đó thân bất do kỷ, là hắn cưỡng bức ngươi chứ?”
Dung Yên sắc mặt trắng bệch, giống như có chuyện muốn nói, nhưng cuối
cùng vẫn cắn môi lại, chậm rãi nhắm mắt.
Nước mắt chảy xuống theo gương mặt nàng.
Đao đã ở trên tay, phiếm hàn quang.
“Không…… Không…… A Nhứ, có chuyện gì đều có thể cùng nhau nói,
cái gì ta cũng có thể cùng nói với ngươi…… Đừng giết ta…… Cầu xin
ngươi, đừng giết ta……”