HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 2163

Mặc Nhiên sửng sốt trong chốc lát.
Trên mặt hắn mang theo một loại mờ mịt, loại mờ mịt này cực kỳ giống
chó nhà có tang không nơi để về, hắn cứ ngơ ngẩn như vậy mà thất thần
trong chốc lát, sau đó nhắm mắt lại.
Đã từng sợ hãi chuyện này xảy ra vô số lần, mà khi thẩm phán thật sự tới,
hắn lại kinh ngạc phát hiện, thế mà mình lại bình tĩnh và an bình tới như
vậy.
Như một kẻ đào phạm lo sợ bất an, rốt cuộc bị áp giải về lao ngục.
Hắn đứng trong nhà tù lạnh lẽo, nhìn quanh bốn phía, ác mộng từ trước làm
người sợ hãi, trốn tránh rốt cuộc trở thành hiện thực.
Một đêm trốn tù mãi không dừng.
Mà sau khi rơi vào lưới, rốt cuộc có một đêm ngủ ngon.
Không bao giờ thoát nổi nữa.
Không còn hy vọng, cũng không còn thấp thỏm.
Thế mà lại thành thoải mái.
“Ta giờ rất rối, rất nhiều thứ… Không còn rõ ràng.” Có lẽ vì khi nãy rên
quá kịch liệt, lại có lẽ vì bị chuyện cũ đập vào mệt mỏi, giọng Sở Vãn Ninh
khàn khàn, sắc mắt còn khó nhìn hơn Mặc Nhiên, “Quá loạn.”
Mặc Nhiên lấy hết can đảm, giơ tay vuốt ve gương mặt tái nhợt của y.
Cho dù tay hắn cũng run rẩy tới lợi hại.
“Mặc Nhiên…” Y cơ hồ trống rỗng mà lẩm bẩm, “Đạp Tiên Đế Quân…”
“…”
Bỗng dưng chớp mắt, lông mi run rẩy, ấn đường nhíu lại.
“Vậy giờ đừng nghĩ, ngủ một lát đi.” Hốc mắt Mặc Nhiên hồng hồng, ngón
tay lướt qua gương mặt y, tóc mai, “Ta bồi người.”
Sở Vãn Ninh tựa hồi nhẹ run rẩy.
Mặc Nhiên chỉ cảm thấy tim đau như cắt.
“Sư tôn, đừng sợ. Là ta, không phải Đạp Tiên Quân… Ta không bao giờ
làm người tổn thương, sẽ không như vậy nữa.”
Sở Vãn Ninh khẽ nâng lông mi dày ấm áp, dưới lông mi đen nhánh có ánh
sáng ướt át chớp động, Mặc Nhiên trong nháy mắt như vậy, cảm thấy tựa
hồ y muốn nói gì đó với mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.