HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 2215

“Ừ.”
Má lúm đồng tiền của Mặc Nhiên càng thêm ngọt ngào, hắn cười nói: “Sư
tôn thật sự rất thích đồ ngọt.”
Sở Vãn Ninh lần này không ừ nữa, y đại khái hậu tri hậu giác nhận ra đồ
ngọt quá không hợp với dáng vẻ băng băng lãnh lãnh của mình.
Y lại uống thêm một ngụm rượu, vì ảo não, nên uống một ngụm rất hào
hùng. Rượu này tuy ngọt thanh, nhưng vẫn có chút nồng, y bị sặc.
Bất đắc dĩ vớt vát mặt mũi, Sở Vãn Ninh cảm thấy chuyện bị sặc rất mất
mặt, nên cứng đờ nhịn ho khan, nhịn nhịn, cảm giác cay nơi cổ họng càng
mạnh, kích tới chóp mũi đuôi mắt y không khỏi ửng hồng.
Thiếu niên bên cạnh còn đang hoành đồ đại chí, nói tương lai của hắn
không hẳn là rộng lớn mạnh mẽ, lại có chút anh hùng khí đoản*: “Ta đây sẽ
mua hết về cho sư tôn, ta sau này sẽ sưu tập món ngon ngũ hồ tứ hải, soạn
thành sách, sau đó đưa sư tôn ăn hết trời nam biển bắc, rồi sau đó…”
(*ý chỉ người có tài có chí nhưng gặp thất bại vấp ngã mà mất đi chí tiến
thủ)
Hắn cười quay đầu lại, đột nhiên hoảng sợ.
“Sư tôn, người, người làm sao thế?”
Sở Vãn Ninh: “…”
Thân là thầy người ta, nếu bị rượu của đồ đệ đưa đến làm sặc, há chẳng
phải chuyện cười lớn nhất thiên hạ sao?
Kiên trì nhịn, không thể ho.
Vì thế đuôi mắt càng đỏ, trong mắt thậm chí nổi lên một tầng nước mê
mang.
Mặc Nhiên có chút luống cuống tay chân: “Là ta nói gì sai ạ? Sư tôn, sao
người lại khóc rồi?”
“…”
Sở Vãn Ninh lườm hắn, hàng mi dài hơi hơi rung động, có chút tức giận.
Mặc Nhiên chẳng nhận ra y tức giận chút nào, sửng sốt một hồi, mới tựa hồ
hiểu ra chút ít, ngữ khí hắn nháy mắt trở nên thật ôn nhu: “Là khi xưa chưa
từng có ai mua đồ cho sư tôn ăn sao?”
Sở Vãn Ninh càng giận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.