HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 2217

Con ngươi Sở Vãn Ninh lúc này mới chậm rãi có tiêu điểm, y nhìn Mặc
Nhiên trước mắt.
Sắc mặt tái nhợt, biểu tình hung ác nham hiểm, tuy vẫn anh tuấn, lại khó
nén bạo ngược trong xương cốt. Một cặp mắt ưng như dã thú.
Không bao giờ quay lại là thiếu niên nhiệt huyết khi xưa.
Đều đã qua.
Y bỗng cảm thấy rất mệt mỏi, cực kỳ cực kỳ mệt mỏi. Bị giam lỏng lâu như
vậy cho tới nay, cũng chưa từng thấy mờ mịt và đau đớn cực độ như thế.
Y mâu thuẫn cực kỳ, thậm chí căn bản không biết nên đối mặt với nam
nhân này thế nào.
Sở Vãn Ninh quay mặt đi.
Một bàn tay rộng bóp cằm y, quay mặt y qua. Mắt phượng có ánh sáng lưu
động, phản chiếu rặng mây đỏ cuối cùng phía chân trời, cũng phản chiếu
tăm tối nồng đậm, mặt Đạp Tiên Quân hiện một tia âm trầm: “Ngươi vẫn
còn giận?”
Sở Vãn Ninh nhắm mắt, thật lâu sau, trong cổ khàn khàn: “Không có.”
“Đỡ sốt chưa?” Sở Vãn Ninh chưa kịp trả lời, Mặc Nhiên đã buông cằm y
ra, sờ trán y, sau đó sờ lại mình, “Ừm, đỡ rồi.”
Hắn ngồi xuống, vừa xé giấy dán bình rượu, vừa nói: “Nếu hết bệnh rồi,
cũng hết giận. Hôm nay phải bồi bổn toạ uống rượu cho tốt.”
“…”
Biết rõ sau lưng Đạp Tiên Quân vẫn còn một độc thủ không nhìn thấy, biết
rõ giờ phút này Tử Sinh Đỉnh nhìn như bình tĩnh kỳ thật có nguy cơ tứ
phía, biết rõ không nên rút dây động rừng, không nên có điểm lạ.
Nhưng khi rót rượu ra, Mặc Nhiên nói: “Lê Hoa Bạch, ngươi thích nhất.”, y
vẫn hoảng hốt.
Hương rượu nhè nhẹ toả ra, như cách trần thế, như giả như thật.
Kia cũng là loại rượu đầu tiên y uống đời này.
Cả đời cũng sẽ không quên.
Sở Vãn Ninh nâng mắt lên, nhìn người rót rượu, y biết Mặc Nhiên nhất
định không thể nhớ nổi chuyện xưa. Y bỗng đau đớn trong lòng, trong cổ
họng chua xót không thôi, vì thế nâng chén rượu, uống một hơi cạn sạch.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.