HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 2216

Mặc Nhiên tự nghĩ tự nói: “Kỳ thật ta có lúc cũng không có đồ ăn, sắp chết
đói luôn. Sau đó trên đường gặp một tiểu ca ca, cho ta uống cháo ngọt… Ta
cũng rất thích ngọt, nhưng trước kia chẳng ai mua cho ta ăn cả.”
Thiếu niên này có thiên phú suy bụng ta ra bụng người, cuối cùng hết lòng
tin cho rằng Sở Vãn Ninh bị cảm động tới đỏ mắt.
Hắn kéo tay Sở Vãn Ninh lại.
Chuyện này thật bất ngờ, Sở Vãn Ninh lớn như vậy, ngoại trừ cầm tay dạy
người khác pháp thuật, cũng chỉ có Hoài Tội dắt tay y. Cứ như vậy thình
lình bị một đệ tử mới lỗ mãng hấp tấp không tuân theo quy củ giữ chặt, y
cảm rất bất ngờ.
Y đang muốn giận, giương mắt nhìn người khiến y bất ngờ này, một gương
mặt anh tuấn mà vẫn còn nét trẻ con, đang nghiêm túc nói:
“Sư tôn, chờ ta có tiền đồ, ta mua kẹo cho người ăn nhé.”
Đuôi lông mày khoé mắt thiếu niên đều là nhu hoà.
“Ta mua cho mọi người kẹo ngon nhất, đủ cả. Mẹ ta đã dạy ta, cần phải báo
ân đó.”
Không được học hành cẩn thận, lại sống trong nhạc quán quá lâu, lời nói
giọng điệu luôn có quái lạ như vậy, luôn có chút nực cười khó nói.
Nhưng mà, Sở Vãn Ninh biết khi ấy mình bị phỏng rồi, y nhìn chằm chằm
Mặc Nhiên giây lát, đột nhiên rủ mi, không hé răng.
Qua hồi lâu, cơn sặc rượu đã dịu bớt, Sở Vãn Ninh mới có chút mất tự
nhiên ho nhẹ, nhàn nhạt nói: “Về sau đừng nói lời hồ đồ. Còn có…” Cũng
bỗng nhiên nổi lòng hiếu kỳ, y hỏi, “Còn chuyện này, ta muốn hỏi ngươi.”
“Sư tôn cứ việc nói.”
Sở Vãn Ninh do dự, cuối cùng vẫn hơi xấu hổ hỏi: “Khi đó, nhiều người
trước Thông Thiên Tháp như vậy, sao lại bái ta?”
Thiếu niên Mặc Nhiên mở miệng nói chuyện——
Nhưng vào lúc này, hồi ức bỗng bị cắt ngang.
Đạp Tiên Quân cầm bầu rượu, đứng trước mặt Sở Vãn Ninh vẫn luôn ngây
người, nâng một ngón tay, chọc chọc trán y.
“Sao thế?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.