Người Thiên Âm Các lập tức ùa lên, bảo vệ Mộc Yên Ly.
Mộc Yên Ly thở hổn hển, nàng cắn răng nói: “Không sao.”
Quân cờ Trân Lung trước mặt nàng rút trường kiếm xoay ra sau cánh tay,
trước mắt bao nhiêu người, quân cờ kia lưu loát quỳ xuống trước Mặc
Nhiên. Nó đeo mặt nạ, cúi đầu nói: “Thuộc hạ hộ giá không nhanh, khiến
chủ nhân bị làm phiền, tội đáng muôn chết.”
Mọi người sợ hãi.
“Là Mặc Nhiên điều khiển quân cờ!”
“Nó gọi hắn là chủ nhân!”
Mặc Nhiên nói: “Không… Không phải…”
Nhưng mà ai tin hắn?
Ai sẽ tin hắn!
Mặc Nhiên trong tuyệt vọng lắc đầu lui về sau, hắn nhìn từng gương mặt
tràn đầy cừu hận và nghi ngờ.
Không phải.
Hắn nhìn Tiết Mông, nhưng Tiết Mông cách quá xa, căn bản không chú ý
tới động tĩnh bên này, sau đó hắn thấy Vương phu nhân và Tiết Chính Ung.
Hai người họ thật ra thấy hết thảy những biến cố này, sắc mặt đều cực kỳ
khó coi.
Môi Mặc nhiên mấp máy, muốn nói gì đó, nhưng lại không có gì để có thể
biện giải nổi.
Đột nhiên, hắn thoáng nhìn thấy phía sau Vương phu nhân ào lên một đám
quân cờ, trong chớp mắt, hắn quát: “Bá mẫu! Cẩn thận!!”
Một tiếng gào to này khiến tất cả mọi người giật mình kinh ngạc quay đầu
lại, Tiết Chính Ung lập tức cảnh giác, nhưng quân cờ vây trái phải chồng
chất khó khăn, đã không kịp cứu vãn nữa.
“Bá mẫu!”
“Mẹ——!”
“Keng!”
Tiếng kim loại giòn vang, Khương Hi xông ra khỏi đám người, một thanh
Tuyết Hoàng kiếm khí bức người, nháy mắt đánh lui đám quân cờ Trân
Lung đến gần Vương phu nhân văng xa mấy trượng.