HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 2417

Tình hình Giao Sơn mấy ngày này tốt, Đạp Tiên Quân ép buộc Sở Vãn
Ninh ngồi dưới tàng quýt cùng mình, hắn nhìn hoa trắng nhỏ xíu nở rộ toả
hương thơm, lười biếng thở dài: “Hương vị vẫn hơi thiếu chút, nếu là hải
đường thì tốt rồi.”
Thần thức Sở Vãn Ninh mơ hồ, vẫn cho rằng mình đang trong một giấc mơ
đêm.
Đạp Tiên Quân xoay người trên mặt cỏ, ghé lại gần, gối đầu lên đùi y. Bốn
mắt nhìn nhau, Đạp Tiên Quân nói: “Nhất quán. Đúng rồi, bổn toạ đói rồi,
lát nữa quay về, ngươi nấu cho bổn toạ một chén cháo đi.”
“…”
“Cần cháo trứng thịt, trứng không được chín quá, cháo không thể loãng
quá, thịt cho một ít là được rồi. Ngươi có làm không? Dạy ngươi nhiều lần
lắm rồi.”
Sở Vãn Ninh vốn không muốn đi, lại bị hắn nài ép lôi kéo vừa đấm vừa xoa
đến một cách nhỏ xíu cũng chẳng có. Sau đó đành phải đi tới nhà bếp sau
đài hiến tế.
Củi đã cháy, gạo đã vò sạch, nước cũng bắt đầu sôi rồi. Đạp Tiên Quân
ngồi bên bàn nhỏ, chống cằm nhìn dáng vẻ bực bội bất đắc dĩ của Sở Vãn
Ninh phản chiếu lên tiền đài.
Có điều cũng may là Sở Vãn Ninh cho rằng đây là mơ, nên cũng không
định phí nhiều sức để phản kháng.
Mà Đạp Tiên Quân thì sao, hắn biết giấc mộng này chung quy sẽ tan, nên
quý trọng hơn bất cứ lần nào trước đây.
Nước cạn dần, dưới nắp gỗ toả ra mùi gạo thơm và hương thịt.
Đạp Tiên Quân đổi tư thế, tay đan chéo để dưới cằm, hắn cảm thấy mình có
rất nhiều lời muốn nói với Sở Vãn Ninh, nhưng lại cảm thấy nói ra cũng
chẳng có nghĩa gì, nói cũng chỉ uổng công.
Đến cuối cùng, hắn giật giật môi, trầm thấp lười biếng nói ra, cũng chỉ là
một câu: “Ừm.”
“Hử?”
Muốn nói gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.