HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 2555

Một khắc không sớm thì muộn cũng đến kia càng lúc càng gần, vô phương
trốn tránh.
Ý thức Mặc Nhiên mơ hồ mà tan rã, trái tim quặn lên từng hồi, đau đớn
hơn bất cứ cơn đau nào trước đây. Hồi quang phản chiếu không kéo dài,
thời điểm mẫu thân qua đời cũng là như thế này. Hắn tự biết thời gian của
chính mình đã thật sự sắp cạn rồi.
Hắn rũ hàng mi dày, bếp lửa giờ phút này cũng đang dần dần tàn lụi. Thứ
ánh sáng mờ nhạt lập lòe chiếu rọi lên khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn của hắn,
mang theo nét ôn nhu kỳ lạ.
Nam nhân ngốc nghếch đại khái cũng nhìn ra tia đau đớn trong mắt Sở Vãn
Ninh, bởi vậy cố gắng chịu đựng cơn khó chịu, cất tiếng đùa giỡn: “Có đẹp
không?”
Sở Vãn Ninh quả nhiên sửng sốt một chút: “Cái gì?”
“Sẹo đó.” Mặc Nhiên nói, “Nam tử hán đại trượng phu, thêm vài vết sẹo
mới có hương vị.”
Sở Vãn Ninh trầm mặc trong chốc lát, duỗi tay ra không nhẹ không nặng
mà đánh lên tay hắn, đánh quá nhẹ, ngược lại giống như vuốt ve.
Hồi lâu sau, tựa hồ không thể nhẫn nại được nữa, y vùi mặt vào lồng ngực
ấm áp của Mặc Nhiên, không hề hé răng nhưng bả vai lại run nhè nhẹ.
Y hiểu rõ.
Sở Vãn Ninh hiểu rõ vô cùng.
Mặc Nhiên ngẩn ra một lát, ôm lấy y, đặt môi hôn lên trán và tóc y.
“Như vậy thật xấu nha.” Sống sót sau tai nạn, hắn so với ngày xưa lại càng
thêm dịu dàng. Hắn khe khẽ thở dài, “Vãn Ninh đừng khóc, sẽ xấu.”
Phải để sư tôn nói với hắn như vậy mới đúng.
Một tiếng Vãn Ninh, hai đời luân phiên.
Sở Vãn Ninh ở trong chăn ôm lấy thân thể nóng như thiêu đốt nhưng vẫn
còn nhịp đập của nam nhân này —— Y vẫn luôn ghét bỏ, thậm chí cảm
thấy thẹn thùng khi phải biểu đạt bất cứ cảm xúc chân thật nào trong thâm
tâm. Nhưng giờ phút này, y phát giác căng thẳng cùng ngượng ngùng như
vậy thật nực cười, thật hoang đường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.