HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 262

phiếm hồng. Khi ấy chỉ cần dùng lực, có thể nghe thấy tiếng thở dốc vỡ
vụn của Sở Vãn Ninh…
“Đợi, đợi một chút.” Tiếng Sở Vãn Ninh khàn khàn, trầm thấp nói, “Chỗ
đó… Ngươi đừng chạm vào.”
“Được.” Tiết Mông hơi do dự, nhỏ giọng nói, “Sư tôn này… Người tự
làm?”
“Ừm.”
Chỗ nào?
Lung tung rối loạn cái gì thế? Chỗ nào không được chạm vào? Tự mình
làm cái gì? Hai người kia rốt cuộc đang làm cái gì?
Mặt Mặc Nhiên đen xì.
Chờ hắn nhận ra, hắn đã gõ cánh cửa sát vách.
Bên trong truyền ra một loạt tiếng động kì là. Sắc mặt chó con càng kém,
một hơi gọi: “Sư tôn, các người–“
Cửa “kẽo kẹt” mở ra.
Tiết Mông áo mũ chỉnh tề đứng trong, tay cầm nửa cuộn băng dính máu,
nheo mắt, vẻ không hiểu nổi trừng mình.
“Làm cái gì đấy? Tối rồi còn quát quát gọi gọi. Bị quỷ đâm à?”
Miệng Mặc Nhiên mở lớn, ngu ngốc nhắm mắt. Ánh mắt lướt qua Tiết
Mông, nhìn Sở Vãn Ninh ngồi cạnh bàn, trên bàn toàn băng mới và thuốc
trị thương.
“Các người là đang…”
Tiết Mông lườm hắn: “Thay thuốc đó, vết thương trên vai sư tôn còn chưa
khỏi. Mấy ngày rồi chưa đổi, có vết thương bị thối luôn rồi.”
Mặc Nhiên: “…”
Hắn ngờ nghệch hỏi: “Thế ‘hơi chặt’ là…”
“Hơi chặt?” Tiết Mông nhướng mày, nghĩ một lát, “À, băng ấy, lúc đầu
cuốn hơi chặt, có máu dính trên miệng vết thương, suýt thì không gỡ ra
được.”
Hắn nói một nửa, bỗng dừng lại, hai mắt như nghi ngờ đánh giá Mặc
Nhiên.
“Ngươi nghe lén bọn ta nói chuyện?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.