HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 2939

Nhưng y vẫn vươn tay, xoa xoa đầu thanh niên.
Loại trấn an âu yếm này làm Mặc Nhiên ngẩng đầu lên, gương mặt kia anh
tuấn đến rung động lòng người thấm vào trong ánh nến mờ nhạt. Trong
ngọn đèn dầu chiếu lên đôi mắt hắn, lấp lánh như cả ngân hà đang chớp
động. Đôi mắt này rất đẹp, chẳng qua bởi vì ấm ức, đuôi mắt mang màu
hồng nhạt.
“Thực xin lỗi, sư tôn. Ta vốn muốn làm ngươi vui vẻ.”
“…”
“Ta lại làm sai rồi. Ngươi lại giận nữa.”
Sở Vãn Ninh bỗng có hơi không đành lòng.
Y thở dài, sức lực trên tay càng tăng thêm, nhưng thanh niên bị xoa, trở nên
có hơi khó hiểu phong tình, thế mà vẫn cứng cổ không nhúc nhích như bàn
đá.
Sở Vãn Ninh xoa hắn thêm mấy cái, vẫn không có động tĩnh, không khỏi
bất đắc dĩ nói: “Lại đây.”
Thanh niên nao nao, sau đó nửa quỳ, thuận theo dựa vào cạnh. Sở Vãn
Ninh ôm lấy cổ hắn, kéo hắn lại gần, dựa vào bên hông mình, vuốt ve mái
tóc đen mềm của hắn, sau đó thở dài nói: “Đồ ngốc.”
Ánh đèn yên lặng lay động, trong phòng yên tĩnh, Sở Vãn Ninh tháo búi tóc
của mình, tóc dài rủ xuống, y cũng không để ý, mà giơ tay dùng dây cột tóc
trắng như ngó sen che khuất hai mắt mình. Có một số chuyện, mắt không
thấy thì sẽ không cảm thấy quá xấu hổ nữa.
Mặc Nhiên có đôi khi rất ngốc, hắn sửng sốt một chút, hỏi, “Sư tôn làm gì
thế?”
“…”
Tuy ánh nến mờ nhạt, vẫn có thể thấy rõ dưới làn da trắng như băng tuyết
mùa xuân của Sở Vãn Ninh ửng đỏ lên, y cắn môi dưới, Mặc Nhiên người
này ấy à, luôn có cách khiến y trong nháy mắt mềm lòng, lại nháy mắt
vững tâm.
Đỉnh đầu Sở Vãn Ninh tựa hồ tản ra khói nhẹ, nếu không có lụa mỏng che
mắt, giảm bớt cảm giác bị sỉ nhục, bằng không y sợ có thể đẩy Mặc Nhiên
đi rồi đạp cửa chạy mất rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.