HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 387

Mặc Nhiên bỗng nhiên không vui, phồng má: “Dù sao y cũng đối xử với
huynh không tốt! Y làm gì cho huynh được, ta cũng có thể làm!”
Sư Muội không nói nữa.
Trong vắng vẻ khó chịu, Mặc Nhiên dần áp xuống lửa giận trong lòng, thấy
Sư Muội rũ mắt không nói, chợt áy nát, nhỏ giọng bảo: “Xin lỗi.”
“Không sao.” Sư Muội nói. Nhưng qua mọt lát, Sư Muội lại đột ngột nói:
“Năm ấy đệ còn chưa tới Tử Sinh Đỉnh, có một lần ta đi trên đường, bỗng
nhiên gặp mưa to.”
“Khi đó ta còn chưa bái vào môn hạ sư tôn, trong lúc chạy mưa, gặp người.
Người cầm một chiếc dù giấy đỏ, thấy ta chật vật, để ta đi dưới dù cùng
người. Ta đã nghe danh người lãnh khốc từ lâu, sóng vai đi với người, trong
lòng thấp thỏm tới lợi hại.”
“Sau đó thì sao?”
Biểu tình Sư Muội ôn nhu, nói: “Sau đó? Sau đó bọn ta đi một đường
không nói gì.”
Mặc Nhiên gật đầu tán thành: “Người buồn tẻ như y, đi với y đúng là chẳng
có gì để nói.”
“Đúng vậy.” Sư Muội mỉm cười, “Sư tôn rất ít nói. Có điều, lúc người đưa
ta tới cửa phòng, ta nói lời cảm tạ với người. Bỗng nhiên thấy nửa bên vai
phải của người ướt đẫm, mà ta một đường đều đứng bên trái người, một
chút mưa cũng không dính.”
Mặc Nhiên: “…”
“Dù giấy kia rất nhỏ, kỳ thật chỉ đủ che cho một người. Người che hơn
phân nửa cho ta, ta nhìn người đi xa trong mưa, sau khi về phòng, ta liền
viết thiếp bái sư, xin người thu nhận ta vào môn hạ.”
“Đừng nói nữa.” Mặc Nhiên nói, “Huynh quá tốt, huynh nói thêm gì nữa, ta
sẽ cảm thấy huynh thực đáng thương.”
Sư Muội ôn thanh nói: “A Nhiên, đệ không cảm thấy sư tôn mới đáng
thương ư? Ngươi chỉ có một chiếc dù nhỏ như vậy, vì người luôn chỉ đi một
mình, không ai nguyện ý bồi người. Cho nên ấy à, có đôi khi sư tôn nghiêm
khác với ta chút, hoặc răn đe nhiều chút, ta cũng không để ý. Bởi vì ta nhớ
tới bả vai ướt đẫm của người.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.