HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 388

Mặc Nhiên không nói, chỉ là chóp mũi đỏ ửng, trong lòng lừa dối mang
một tia chua xót.
Cảm giác chua xót kia có hơi mơ hồ, bỗng nhiên không biết loại cảm giác
này, đến tột cùng vì ai mà sinh ra.
“A Nhiên, ta lại hỏi đệ một câu.”
“Ừ, huynh nói đi.”
“Có phải đệ rất ghét sư tôn không?”
Mặc Nhiên sửng sốt: “Ta…”
“Hoặc là nói, đệ không thích người?”
Lúc Sư Muội hỏi câu này, ánh mắt xưa nay nhu hòa, không biết vì sao có
vẻ hơi sắc bén. Mặc Nhiên không phòng bị với y, trong ánh mắt sắc bén
như vậy nhìn chăm chú, bỗng nhiên á khẩu không trả lời nổi.
Mặc Nhiên ủ rũ, không gật đầu, cũng không lắc đầu, qua thật lâu, mới miễn
cưỡng cười nói: “Ôi dào, không phải ta hỏi huynh ư? Vừa không cẩn thận
thế mà bị huynh hỏi ngược. Sao như vậy được?”
Thấy hắn tránh né không nói, tâm tư Sư Muội lả lướt, cũng không ép buộc,
chỉ cười nói: “Ta chỉ thuận miệng hỏi, đệ không cần để trong lòng.”
“Ừ.” Mặc Nhiên thu lại tâm tình, sau đó giương mắt, xuyên qua hàng mi
đen dài, nhìn khuôn mặt như trăng sáng của Sư Muội.
Vốn, hắn hỏi câu thứ ba, là định hỏi Sư Muội có thích mình không. Nhưng
mà sau đối thoại này, tâm tình đột nhiên nặng nề, mím môi hơi trầm mặc,
Mặc Nhiên bỗng nhiên nói: “Y là sư tôn của ta, cũng chỉ là sư tôn mà thôi,
không thể nói thích hay không được.”
Nghe lời này của hắn, lông mi Sở Vãn Ninh đứng trong góc khuất khẽ
động, như cánh bướm bị thương cánh chim chao đảo.
Có chuyện tuy rằng đã sáng tỏ như gương trong lòng, nhưng lúc thật sự xác
nhận lại, vẫn cảm thấy thân như trôi dạt, lòng chìm vào biển rộng. Có lẽ
chút hơi thu đến sớm, Sở Vãn Ninh bỗng nhiên cảm thấy trong lòng hơi
lạnh.
Nơi xa Mặc Nhiên đang nói chuyện cùng Sư Muội, y nhắm mắt lại, chút
nhức nhối rất nhỏ gần đây xuất hiện trong đầu.
Y bỗng cảm cực kỳ mệt mỏi, xoay người muốn đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.