HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 402

“Tôn chủ, mấy ngày này ta muốn bế quan ở Hồng Liên Thủy Tạ, Tiết
Mông bọn chúng, còn xin ngươi chăm sóc nhiều.”
“Nói gì vậy, Mông Nhi là con ta, Nhiên Nhi là cháu ta, Sư Muội là đệ tử Tử
Sinh Đỉnh, đương nhiên ta sẽ chăm sóc.” Tiết Chính Ung cười nói, “Ngươi
vẫn chăm sóc mình nhiều hơn đi.”
Nhưng mà Sở Vãn Ninh đả tọa tu hành ba ngày liên tiếp, cũng không thấy
thân thể khôi phục hình dáng cũ, không khỏi càng thêm sầu lo, cách “điều
dưỡng thật tốt” Vương phu nhân nói càng cách xa vạn dặm.
Hoàng hôn hôm ấy, Sở Vãn Ninh rốt cục nhịn không được bực bội trong
lòng, thấy thanh tu không có kết quả, dứt khoát xuống Nam Phong, đi xung
quanh giải sầu.
Lúc này giờ ăn tối đã qua, mà tập luyện ban đêm chưa bắt đầu, ở u cốc Tử
Sinh Đỉnh, các đệ tử tốp năm tốp ba, không có người nào chú ý tới y. Sở
Vãn Ninh đi dạo một vòng, đi đến rừng trúc gần Thiện Ác Đài.
Chư vị trưởng lão đều có thói quen chiếm cứ trường tu luyện, thường
thường dạy đồ đệ tu hành cũng ở nơi cố định nào đó. Sở Vãn Ninh quen đi
chính là rừng trúc này.
Trúc ảnh đìu hiu, âm thanh vạn diệp. Sở Vãn Ninh ngắt lá cây, đặt bên môi
chậm rãi thổi lên, tiếng nhạc thanh u nhỏ vụn khiến tâm y an tĩnh. Nhưng
không qua bao lâu, tiếng bước chân từ xa đến, đứng gần y.
“Này, nhóc con.”
Sở Vãn Ninh mở to mắt.
Tiết Mông eo thon chân dài đứng ngạo nghễ trong rừng, cầm bội đao Long
Thành rạng rỡ hàn quang, nói chuyện với y.
“Ta muốn luyện đao ở đây, ngươi đi nơi khác thổi đi.”
“…” Sở Vãn Ninh khẽ nhếch đuôi lông mày, cảm giác này thực sự có chút
vi diệu, Tiết Mông thế mà vênh mặt hất hàm sai khiến y. Y nghĩ nghĩ, nói:
“Ta thổi việc ta, ngươi luyện việc ngươi, không làm phiền nhau.”
Tiết Mông nói: “Vậy sao có thể? Đi mau đi mau, lưỡi đao của ta sẽ làm
ngươi bị thương.”
“Ngươi không thể làm ta bị thương.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.