tuy không ưa Mặc Nhiên, nhưng dù sao Mặc Nhiên cũng là người Tử Sinh
Đỉnh, không thể để người ngoài phỉ báng.
Tiết Mông không chút khách khí bước lên, bẻ ngón tay Đại Thường công
tử, tức giận nói: “Các ngươi nháo loạn cả đêm, hoá ra là rảnh rỗi không có
việc gì làm!”
Đại Thường công tử bị đau a a kêu lớn, ôm tay mình: “Ngươi, các ngươi
thật giỏi! Các ngươi cùng một đám! Khó trách không tìm được trên người
Mặc Nhiên, nhất định là ngươi giấu cho hắn rồi! Ngươi cũng cởi y phục ra,
ta lục soát!”
Cư nhiên dám bắt hắn cởi y phục?! Tiết Mông thẹn quá hoá giận: “Không
biết xấu hổ! Chân chó của ngươi, cũng xứng đáng chạm tới góc áo bản
công tử? Còn không mau cút đi!”
Thiếu chủ cũng lên tiếng rồi, nhóm người hầu trong điện nhẫn nại bao lâu
lập tức vây quanh, đem hai kẻ phàm nhân không thể phản kháng đuổi
xuống núi.
Đại Thường công tử từ xa gầm lên: “Mặc Nhiên, ngươi chờ xem! Ta nhất
định không để ngươi yên!”
Mặc Nhiên đứng ngoài điện, nhìn bóng đêm xa xa, híp mắt cười, thở dài
nói: “Ta sợ quá nha.”
Tiết Mông lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi sợ cái gì?”
Mặc Nhiên thực lòng ưu sầu mà nói: “Nhà hắn bán muối, ta sợ không có
muối ăn.”
“… … … …”
Tiết Mông vô ngữ một lát, lại hỏi: “Ngươi thật không trộm?”
“Thật.”
“Thật sự không có trộm?”
“Thật sự.”
Tiết Mông hừ lạnh một tiếng: “Ta không tin ngươi.”
Mặc Nhiên giơ tay lên, cười nói: “Nếu ta nói dối, ta sẽ bị trời đánh chết.”
Tiết Mông bỗng cũng giơ tay lên, giữ chặt cánh tay Mặc Nhiên, Mặc Nhiên
trừng hắn: “Ngươi làm gì?” Tiết Mông hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng