HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 625

Sở Vãn Ninh nghĩ thầm, mặc dù miệng cung nữ này có cứng, nhưng đến
cùng cũng không phải kẻ ngu. Hôm nay lạnh băng, ả ta căn bản không cần
trực tiếp động thủ với đối phương, lạc nhân khẩu thiệt. Chỉ cần tắt hai chậu
than, viện này sẽ giống hầm băng, cho dù thể thể có tốt chỉ sợ cũng chịu
không đến nửa đêm.
Đêm càng khuya, trong điện tiệc xuân xa hoa, sênh ca (tiếng ca hát) từng
đợt, múa nhạc đàn sáo không dứt bên tai.
Sở Vãn Ninh vẫn quỳ, chân cũng đã tê.
“Tông sư…Về thôi…”
Giọng của lão nô đã nghẹn ngào.
“Về thôi, thân thể của ngài quan trọng, ngài cũng hiểu bệ hạ, nếu ngài lạnh,
chỉ sợ cũng không phái y quan đến khám, tự ngài phải quý trọng.”
Sở Vãn Ninh nói khẽ: “Một bộ thân tàn, không cần nói nữa. Nếu có thể
ngăn hắn tiến binh Côn Luân Đạp Tuyết Cung, ta chết không có gì đáng
tiếc.”
“Tông sư! Ngài, ngài tội gì…”
Sở Vãn Ninh trong mộng cảnh đã cực suy yếu, y ho khan vài tiếng, ánh mắt
vẫn sáng rõ: “Hắn có hôm nay, đều là tội của ta. Ta… Khụ khụ.”
Lời còn chưa dứt, lại ho một trận khiến người kinh hãi run rẩy, Sở Vãn
Ninh lấy tay áo che miệng, trong cổ một mảnh tanh ngọt, đợi y buông tay
áo xuống, chỉ thấy máu tươi đầy tay, lâm ly chói mắt.
“Sở tông sư!”
“Ta…”
Sở Vãn Ninh còn muốn nói tiếp, nhưng mắt tối sầm lại, rốt cuộc duy trì
không được, ngã xuống ‘bịch’ trong băng tuyết đầy trời.
Bên tai hỗn loạn không dừng, như binh hoang mã loạn, lại như cách tầng
tầng màn nước biển ngập trời, khiến y nghe không rõ ồn ào xung quanh.
Y chỉ mơ hồ nghe thấy lão nô kinh hoảng thất thố kêu to, vài câu lẻ tẻ bay
vào tai.
“Bệ hạ! Bệ hạ —— Xin ngài…”
“Sở tông sư, Sở tông sư ngài ấy sắp không xong rồi, xin ngài gặp ngài ấy
một lần, lão nô nguyện lấy cái chết ——”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.