Sở Vãn Ninh nhìn hắn một cái, không nói, sau đó lại cầm một miếng từ từ
ăn với trà gừng.
Một bình trà một đĩa điểm tâm rất nhanh thấy đáy, ác mộng như biến mất
trong sự ấm áp này, Sở Vãn Ninh ngáp một cái, nằm lại trên giường:
“Ngủ.”
“Chờ một chút.” Mặc Nhiên bỗng nhiên đưa tay, ngón tay lau qua khóe môi
Sở Vãn Ninh, “Vụn điểm tâm.”
“…”
Nhìn người thanh niên cười đến vô tư trước mắt, Sở Vãn Ninh không chịu
được tai có chút bỏng, nghiêng mặt “Ừ” một tiếng, không để ý tới hắn nữa.
Mặc Nhiên thu chén dĩa, đi xuống lầu trả hết, lúc đi lên thấy Sở Vãn Ninh
hướng mặt vào tường ngủ, cũng không biết có ngủ không.
Hắn tiến lên, tay chân nhẹ nhàng thả sa mành, chợt nghe Sở Vãn Ninh nói:
“Đêm lạnh, đừng ngủ dưới đất.”
“Vậy…”
Sở Vãn Ninh buông thõng tầm mắt, rất muốn cho hắn ở bên mình, nhưng
“Ngủ bên cạnh đi” xoắn xuýt nửa ngày cũng không nói nên lời, vành tai
càng thêm nóng.
Đau lòng hắn không muốn để hắn ngủ trên sàn, thích hắn không muốn để
hắn rời đi.
Nhưng da mặt da mỏng, biết rõ dù mở miệng, đối phương tất nhiên sẽ cự
tuyệt mình, đến lúc đó mặt trong mặt ngoài đều thua triệt để, tưởng tượng
thôi cũng cảm thấy thật đáng buồn.
Vẫn là lúc làm Hạ Tư Nghịch tương đối tốt, bộ dáng tiểu hài tử, dù sao vẫn
có thể tùy hứng.
—— thế nhưng hôm nay Mặc Nhiên đối đãi y cũng không tệ, thậm chí nhớ
kỹ lúc y uống trà gừng, thích cho thêm đường nâu, vậy y có thể cho rằng,
kỳ thật Mặc Nhiên cũng ít nhiều quan tâm đến y không…
Ý nghĩ như vậy khiến Sở Vãn Ninh không chịu được tim có chút nóng rực,
suy nghĩ mê man, buột miệng thốt ra.
“Ngươi lên đây ngủ đi.”