HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 783

[Husky] Chương 97: Bổn toạ…

“Mặc Nhiên, Mặc Nhiên.”
Tựa hồ có người đang gọi hắn.
Hắn mơ hồ mở mắt ra, mơ mơ màng màng nhìn hình bóng trắng như tuyết
trước mắt, hắn mơ hồ cảm thấy người này rất giống Sở Vãn Ninh, nhưng
lại không tin nổi, chỉ cảm thấy đôi tay người nọ áp chéo lên ngực hắn,
không ngừng chuyển linh lực vào vết thương chảy đầy máu tươi của hắn.
Thật ấm…
Là ai?
Hắn cố gắng chớp con mắt, muốn nhìn rõ thân ảnh quá mức mơ hồ kia.
“Mặc Nhiên…”
“Sư, sư tôn?”
Hắn nuốt máu tụ trong cổ xuống, thì thào hỏi.
Có bọt nước ấm áp nhỏ lên mặt hắn, dần dần, hắn nhìn rõ, người trước mắt
có đôi mắt phượng như hoa hạnh Giang Nam, sắc mặt tái nhợt, còn có vết
máu. Mặc Nhiên cứng đờ nhìn y, trên mặt Sở Vãn Ninh chưa từng thấy có
biểu tình như vậy.
Sư tôn hắn luôn lãnh đạm, nhưng người trước mắt, đang khóc.
Mặc Nhiên vươn tay, muốn chạm tới, muốn biết đây có phải sự thật không,
hay là ảo giác mà người sắp chết thấy. Nhưng mà đầu ngón tay cách khuôn
mặt người nọ mấy tấc, đã ngừng lại.
Đôi khi hận một người, là một thói quen. Nếu bất chợt không còn hận y
nữa, sẽ trở nên rất mờ mịt.
Hắn không dám chạm vào.
Sợ là thật.
Cũng sợ là giả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.