HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 997

Bọn họ là người cầm kiếm, cần dùng võ trang hạng nặng, gối giáo chờ
sáng.
Không thể lộ ra uy hiếp, lại không biết ôn nhu hương là thế nào.
Từng ngày qua, giống như quên mất, kỳ thật khi xuống với nhân sinh, đều
hữu tình hữu ý lại có nhu, khi bé cũng có lúc khóc lúc cười, ngã sẽ tự dậy,
cũng sẽ có khát vọng muốn một đôi tay đỡ lấy mình.
Có lẽ y cũng từng mong chờ, chờ mong một người tới dìu y. Chính là đợi
một lần, không có, lần thứ hai, vẫn không có, y trong mất mát từng ngày,
dần dần quen. Đợi đến khi thật sự có một người tới dìu y, y chỉ cảm thấy
không cần vậy, cảm thấy đây là sỉ nhục.
Chỉ ngã một cái mà thôi.
Chân cũng đâu có gãy, hà tất phải ra vẻ.
Nhưng nếu chân thật sự bị chặt mất, loại người này sẽ lại nghĩ.
Hừ, chỉ là chặt chân đi mà thôi, đâu có chết, hà tất phải ra vẻ.
Còn nếu chết thật thì sao.
Đường quỷ cũng phải nghĩ, ầy, dù sao cũng chết thôi, nói nhiều cũng chỉ là
ra vẻ.
Bọn họ nỗ lực thoát khỏi làm kẻ yếu ra vẻ, nhưng bất tri bất giác, sẽ rơi vào
một loại ra vẻ khác, một đám mắc bệnh tự tôn, thật hết thuốc chưa rồi.
Mặc Nhiên nhìn cái kẻ hết thuốc chữa này, xem y muốn nói gì.
Sở Vãn Ninh chung quy chẳng nói gì hết, mím môi, khô khốc buông thìa
xuống.
Y thật không vui.
Vì thế một lúc lâu sau, y bỗng đứng dậy, nói: “Ngươi thử thi pháp lại đi, ta
muốn vào Dẫn Hồn Đăng.”
“A…” Mặc Nhiên sửng sốt một chút, cười, “Dẫn Hồn Đăng là vỏ ốc sao?
Ngại thì cứ vào đi.”
Biểu tình Sở Vãn Ninh uy nghiêm, phất tay váo một cái: “Ngại? Ngươi thử
nói xem, ta có gì phải ngại?”
“Sư tôn ngại đương nhiên bởi vì…”
“!” Không đoán được hắn thật sự có thể mặt dày nói ra, Sở Vãn Ninh như
bị kim đâm, tức giận nói, “Ngươi câm mồm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.