HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 999

Bệnh tự tôn. Cảm thấy chữ “Đẹp” chỉ là hoa dại khoe khoang phong tình
mới nên có, như Dung Cửu, còn y không cần.
Nhưng Mặc Nhiên không có nhãn lực mà còn trầm tư suy nghĩ cách khen
ngợi sư tôn tốt của hắn: “Sư tôn người biết không, người cười lên… Ách…
Chỉ có mỗi từ kia để hình dung…”
Hắn nỗ lực miêu tả lại cảnh đẹp mình vừa mới nhìn thấy.
Liên quan tới cười.
Địa phủ vang lên ba tiếng gõ mõ.
Người này đột nhiên nhanh trí, buột miệng thốt ra: “Đúng rồi! Mỉm cười
nơi chín suối!” (Chu: Em không nhịn nổi nữa, má nó = ))))))))
“…”
Sở Vãn Ninh lần này thật sự nổi giận, y không bao giờ chịu để ý tới Mặc
Nhiên , bỗng phất tay áo, nâng Dẫn Hồn Đăng lên, lạnh lùng nói: “Mặc Vi
Vũ, ngươi còn dong dài không thi pháp đi? Ngươi nói thêm một câu vô
nghĩa nữa, ta tự về hành cung Tứ Vương, còn tốt hơn ở nhân gian suốt ngày
nghe ngươi hồ ngôn loạn ngữ!”
Mặc Nhiên sửng sốt.
Mỉm cười nơi chín suối… Hắn dùng sai hả?
Ở âm tào địa phủ mang nụ cười cực kỳ đẹp, không, không có xấu mà…
Trong lúc tranh chấp trên đường, Mặc Nhiên vẫn không biết mình nói sai
lời nào, nhưng nếu sư tôn muốn hắn câm miệng, thì hắn câm miệng là
được. Nghĩ vậy, Mặc Nhiên gãi gãi đầu, kéo Sở Vãn Ninh đến một góc.
Lúc này trong đầu hắn vang lên tiếng ngâm thong thả, Mặc Nhiên hỏi thử
Hoài Tội: “Đại sư, đã ổn chưa?”
Bên kia yên lặng một lát, tiếng mõ truyền lại, Hoài Tội nói như ở ngay bên
tai, đã trở nên vô cùng rõ ràng.
“Lập tức.”
Hoài Tội vừa dứt lời, từng ánh sáng từ hồn phách Sở Vãn Ninh phiêu tán
tản kim quang, hồn phách ngày càng mờ nhạt, cuối cùng hoá thành vạn
điểm nhỏ, như ngân hà cuộn vào trong Dẫn Hồn Đăng.
Mặc Nhiên nghe tiếng ngâm của đại sư, cách thác hoàng tuyền đi đến, cách
Vong Xuyên yên tĩnh truyền qua.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.