HỮU DUYÊN THIÊN NIÊN LẠI TƯƠNG HỘI - Trang 122

vậy. Trong xe ngựa, Ngọc Liên Thành mỉm cười tự nhiên, lộ ra tâm tình
thoải mái. Nguyễn Nhược Nhược một bên đang buồn bực.

Nàng đang giận chính mình, tại sao lại hứa hẹn với hắn! Còn chưa tranh

tài mười mấy hiệp đã bị trúng một chiêu “mỉm cười nhu hòa” của Ngọc
Liên Thành đánh bại. Bất quá nói gì thì nói, chiêu này của Ngọc Liên
Thành quả thật lợi hại, lực sát thương lên tới hai trăm phần trăm, quả thực
có thể so sánh với “Hóa công đại pháp”. Dù tâm địa ngươi sắt đá thế nào
cũng sẽ bị hắn hóa thành chất lỏng, khiến cho thần hồn điên đảo, ngàn y
trăm thuận. Người này còn là con người sao? Nguyễn Nhược Nhược không
khỏi quay đầu liếc nhìn hắn một cái, dung nhan tuấn mỹ vô song như vậy,
bộ dáng không thể chống đỡ được…Nguyễn Nhược Nhược không nhịn
được hoài nghi hắn là…yêu quái thành tinh, nếu không làm sao lại có thể
mê hoặc lòng người đến thế này?

Nàng không dám nhìn lâu để tránh bị chìm luân trong đó, Nguyễn Nhược

Nhược nhóng đầu nhìn người đi đường bên ngoài cửa xe, phát hiện xe ngựa
đã ra khỏi thành Trường An, hướng ngoại thành đi tới.

“Biểu ca, chúng ta đang…đi đâu?”

“Nếu không muốn bị một đám người bám theo, chỉ còn cách ra khỏi

thành đi dạo dã ngoại.”

“Biểu ca, đừng đi tới những chỗ hoang dã vắng người! Ta sợ không an

toàn.” Nguyễn Nhược Nhược là từ thế kỷ hai mươi mốt đến nên đối với trị
an của Đại Đường thịnh thế cũng mang theo thói quen cảnh giác cao độ.

Ngọc Liên Thành hiểu sai ý, tự tiếu phi tiếu nói: “Biểu muội chẳng lẽ

không tin ta?”

“Không phải không phải” Nguyễn Nhược Nhược vội vàng thanh minh,

“Ta sao có thể không tin tưởng ngươi! Ta biết biểu ca tuyệt đối là chính
nhân quân tử.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.