HỮU DUYÊN THIÊN NIÊN LẠI TƯƠNG HỘI - Trang 123

Một nhân vật như Ngọc Liên Thành cứ coi như không phải chính nhân

quân tử thì cũng không cần dùng đến sức mạnh để chiếm đoạt tình yêu nam
nữ. Chỉ cần hắn nguyện ý, thiếu nữ muốn ngủ với hắn chỉ sợ có thể xếp
hàng dài ra khỏi Trường An thành năm trăm dặm.

“Ta sợ trên đường gặp cướp. Nếu chỉ cần để lại tiền mãi lộ cũng không

sao, nhưng nếu lỡ cướp tài còn muốn…cướp sắc, biểu ca nha, không chừng
cả hai chúng ta đều gặp phải tai ương. Phải biết rằng dáng điệu của ngươi
còn đáng giá hơn ta nữa.”

Một câu nói xong, Ngọc Liên Thành dở khóc dở cười, “Tam biểu muội,

ngươi cứ yên tâm đi, ta đem ngươi mang đi ra hoàn hảo thì cũng sẽ nhất
định đem ngươi mang về lành lặn. Việc đó ngươi không cần lo lắng.”

“Biểu ca, ngươi nói vậy ta đây yên tâm rồi. Ngươi cứ tùy tiện dẫn ta đi,

dù là nơi hoang vu giống như cảnh địa liêu trai ta cũng không sợ.”

“Ta dẫn ngươi đến chỗ hoang vu làm chi? Cũng không phải là đi xem cô

hồn dã quỷ. Tam biểu muội, ta dẫn ngươi đi ngắm hoa.”

“Ngắm hoa? Ngắm hoa cần chạy xa như vậy làm chi? Hậu viên nhà ta

rộng lớn…chẳng lẽ hoa này có cái gì đặc biệt?”

“Cũng không đặc biệt, chẳng qua là hoa đào tầm thường thôi.”

“Lúc này mà còn hoa đào sao! Biểu huynh, “Nhân gian tứ nguyệt phương

phỉ tẫn” (tháng tư ở nhân gian hoa đào đã nở hết), chúng rụng sắp hết rồi.
Nếu còn sót lại mấy phần thì cũng chỉ là “tàn hồng túng hữu tam thiên thụ,
bất cập sơ khai nhất chi tiên” (ba ngàn cây hoa đào nở rộ cũng không bằng
một cành hoa mới nở), có cái gì nhìn đâu?”

“Hoa đào dưới chân núi đúng là đã nở hết, nhưng hoa đào trên núi bây

giờ mới bắt đầu nở rộ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.