HỮU DUYÊN THIÊN NIÊN LẠI TƯƠNG HỘI - Trang 250

Đường khiến hắn chấn động, không thể không hỏi câu kia, “Nói cho ta biết,
ngươi rốt cuộc là ai?”

Ngọc Liên Thành ngồi thẳng trong phòng khách, bàn tay cầm tách trà từ

từ thưởng thức, mi mắt tĩnh như nước giếng. Mà phụng bồi một bên hắn là
Nguyễn Nhược Phượng thì loạn như hoa đào rụng tháng ba, gương mặt
hồng hồng, phi phi sóng vỗ.

Nhìn Nguyễn Nhược Nhược tiến vào, Ngọc Liên Thành đem tách trà để

sang một bên nói, “Tam biểu muội, có chút việc muốn mời ngươi hỗ trợ.”

“Chuyện gì nha?” Nguyễn Nhược Nhược kiên trì hỏi đến cùng.

“Nói rất dài dòng, có thể…mượn ngươi một chút không?” Ngọc Liên

Thành đáp thản nhiên.

Ngẫm lại hắn đã từng thay mình sao chép sáu trăm lần “Nữ Giới”,

Nguyễn Nhược Nhược không cách nào cự tuyệt hắn như vậy. Biết rõ “có
việc muốn nhờ” chỉ là nói khách sáo, hắn đến đây nhất định là hỏi…vấn đề
kia. Nàng cắn răng đáp ứng yêu cầu “mượn một chút” của hắn. Chuyện
cách đây cũng đã nhiều ngày, bây giờ lại đề cập nghiêm túc như vậy chứng
tỏ hắn đã hạ quyết tâm làm rõ ràng. Cũng được, muốn biết thì nàng sẽ nói,
dù sao hắn cũng không phải loại người sẽ xem nàng như yêu tinh mà trói lại
ném xuống sông dìm chết. Nguyễn Nhựơc Nhược cũng có kinh nghiệm
nhìn người, cũng không phải là nữ nhân suốt ngày ẩn trong chốn thâm khuê
không hiểu sự đời. Nàng tin tưởng con mắt của mình, hẳn là sẽ không nhìn
lầm người. Cuối cùng, nàng quyết định sẽ làm rõ chuyện này với Ngọc Liên
Thành.

“Biểu ca, vậy ra vườn vừa đi vừa nói chuyện.”

Vì vậy hai người một trước một sau ra khỏi phòng khách, Ngọc Liên

Thành vẫn thập phần lễ phép chu toàn đối với Nguyễn Nhược Phượng,
“Nhị biểu muội, thật không phải rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.