hồn lại, nàng nghiến răng nói, “A Phúc, đi trước dẫn đường, chúng ta đến
Diêu gia xem động tĩnh.”
“Tam tiểu thư, đúng là nên đi nhìn động tĩnh một chút. Lần trước cầu hôn
bị cự tuyệt, Diêu gia cũng đã giữ một bụng tức. Lần này nếu biết là nữ tử
Đại thiếu gia yêu mến đè chết lão Nhị nhà họ…chỉ sợ họ không chịu từ bỏ
ý đồ. Chúng ta đến xem động tĩnh bên kia để suy nghĩ đối sách kịp thời.”
Hắn nhanh nhanh chạy phía trước dẫn đường, Nguyễn Nhược Nhược tâm
thần bấn loạn chạy theo phía sau. Mới đến đầu đường Diêu gia đã thấy một
đám người rỗi rảnh tới xem náo nhiệt xúm lại trước một cánh cổng lớn,
không cần phải nói, đây nhất định là Diêu gia. Vậy nên nàng cất bước đi
vào, mới đi được hai bước, đột nhiên một đám người như bị ma đuổi hướng
ra ngoài vừa chạy vừa hò hét loạn lên.
“Xác chết ngồi dậy, xác chết ngồi dậy a ~!!!!”
“Quỷ quỷ quỷ a~!!! Chạy nhanh lên oa ~!!”
Nguyễn Nhược Nhược lập tức hiểu đã xảy ra chuyện gì, nàng chạy ngược
lại hướng đám người kia, tựa như thuyền phu chèo ngược dòng mà gian nan
di chuyển về phía trước. A Phúc ở phía sau kéo nàng lại, gương mặt trắng
như tuyết, “Tam tiểu thư, hình như…hình có quỷ a, hay là…đừng đi…”
Thanh âm ngắc ngứ không trôi.
“Ngươi đứng ở đây chờ ta được rồi, ta nhất định phải vào trong nhìn một
cái.” Mặc dù trong lòng Nguyễn Nhược Nhược đã nắm chắc chính phần
mười, nhưng nàng muốn xác định hoàn toàn để có thể an tâm một chút.
A Phúc quả thật không dám theo vào nữa. Vì vậy Nguyễn Nhược Nhược
một mình hướng đám người tiếp tục chạy đi, chỉ là còn chưa kịp đến thì đại
môn Diêu phủ đã đóng chặt lại, có thể nghe thấy bên trong lao xao ồn ào
không ngừng, có khóc có cười, bi hỉ đủ loại thanh âm không rõ ràng vang
tới. Nàng đập cửa một hồi lâu vẫn không có ai đến trả lời, hiển nhiên họ cho