HỮU DUYÊN THIÊN NIÊN LẠI TƯƠNG HỘI - Trang 393

trung ở Lưu Tiên Cư”.

Nguyễn Nhược Nhược sau khi nghe xong, nhịn không được liếc nhìn

hắn, gương mặt trẻ trung tuấn tú này…đều vì nàng mà tươi tắn đến dường
này sao! Lúc mới bắt đầu bao giờ cũng tuyệt vời như vậy, làm cho người ta
vui sướng…rồi sau đó, tình cảm mới mẻ ban đầu trôi đi, sẽ có một ngày ta
phải rơi lệ! Tình yêu, vừa là một thung lũng lãng mạn vừa là một chuyện
lãng phí.

“Lý Hơi, ngươi không cần thiết phải làm như vậy.” Nguyễn Nhược

Nhược ôn nhu khuyên hắn.

“Ngươi có thích không?” Lý Hơi cố chấp hỏi,

“Thích, ta thích, nhưng ta không hy vọng ngươi lại mang đến nữa.”

“Tại sao? Nếu như ngươi thích tại sao lại không muốn nhận nữa?”

“Bởi vì ta không muốn thích nhất thời rồi tương lai sẽ khóc cả đời”.

“Ta sẽ không để cho ngươi khóc”, Lý Hơi vô cùng trịnh trọng nói ra một

câu.

Nguyễn Nhược Nhược trầm mặc, tiểu vương tử hoàng tộc này, hắn cơ hồ

vẫn còn là một hài tử. Lời hứa hẹn của hắn dù có là thật, nhưng cũng sẽ
giống như mây trôi qua không để lại dấu vết. Thời gian lưu chuyển, điều gì
sẽ rời đi, điều gì sẽ ở lại. Bởi vì có rất nhiều chuyện không phải chỉ cần hắn
muốn là có thể làm được.

Thấy nàng không nói lời nào, Lý Hơi tự động nói luôn, “Diêu Kế Tông

nói…” vẫn là thói quen lôi Diêu Kế Tông ra, “Ở thời đại của các ngươi, khi
nam tử ái mộ một nữ nhân sẽ tặng hoa hồng và chocolate cho nàng, chính là
đại diện cho tình yêu lãng mạn và ngọt ngào. Ở triều đại của chúng ta…
không có cái chocolate này, nhưng ta kiếm thứ đường khác…ngọt nhất tặng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.