Lời này đâu chỉ có ý như vậy, Nguyễn Nhược Nhược cười khan nói: “Tại
sao lại không được tự nhiên chứ, hay là ta gọi ngươi biểu ca tốt nha.”
Ngọc Liên Thành trở giọng bình thường, quay về đề tài ban nãy. “Thật
ra…ta né Nhị biểu muội rất dễ dàng, bất quá chỉ cần hơi để lộ ra ý muốn ăn
chút điểm tâm, nàng ta lập tức tự cáo lui, hớn hở đi xuống phòng bếp.”
Đúng là một biện pháp đơn giản nhưng vô cùng hiệu quả, những cũng chỉ
hắn mới có thể áp dụng được thôi. Nguyễn Nhược Nhược không nhịn được
bật cười, “Đây là tự nhiên rồi. Chỉ cần ngươi Ngọc đại công tử nói một câu,
đừng nói là xuống bếp, cho dù có phải đi trên nước hay bước trên lửa thì
Nhị tỷ cũng sẽ vui vẻ thực hiện ngay.” Sức mạnh của ái tình rất đáng sợ,
những vẫn chưa đáng sợ bằng sức mạnh của tình yêu đơn phương.
Ngọc Liên Thành nâng chén trà nhẹ nhấp một ngụm, cứ như vô tình mà
nói ra: “Vậy…Tam biểu muội, ngươi thì sao?”
“Ta?!” Nguyễn Nhược Nhược bị hỏi làm cho sửng sốt, “Biểu ca, những
thiếu nữ ngã dưới trường sam của ngươi rất nhiều…rất nhiều rồi, buông tha
cho ta đi, riêng ta thì không cần đếm gộp vào.”
Ngọc Liên Thành để chén trà xuống, than nhẹ một tiếng. “Ta nhớ kỹ Tam
biểu muội trước kia, chỉ vì ta thuận miệng nói ra muốn uống trà pha bằng
tuyết hứng trên lá thông, nàng liền giữa đêm đông giá rét tự mình chạy đến
thành tây, dưới gốc cây tùng hứng đầy ba bình châm tuyết, sau khi trở lại
phủ liền ngã bệnh nặng một thời gian. Dường như hiện tại ta vô phúc không
được Tam biểu muội ưu ái như vậy nữa.”
Cái gì, Nguyễn Nhược Nhược tiền nhậm lại còn làm ra loại chuyện ngu
xuẩn như thế này sao? Vốn thể chất yếu đuối lại giữa trời đông giá rét chạy
đi thu cái gì tùng châm tuyết, thật là muốn chết mà? Nhưng những lời này
nàng chỉ phỉ nhổ trong lòng không dám nói rõ, mặt ngoài còn phải hướng
Ngọc Liên Thành cười thành một đóa hoa, “Biểu ca, nếu ngươi còn muốn