HỮU PHỈ - Trang 1012

– Không cho.

Tạ Doãn nghe vậy, tung người từ trên cây nhảy xuống, cợt nhả khép

ống tay áo dài, làm bộ làm tịch chắp tay nói:

– Haiz, dạo này tai không tốt lắm, cứ nghe sót chữ hoài. Nếu cô nương

đã có lời mời, tại hạ từ chối thì thất kính, đa tạ đa tạ.

Chu Phỉ:

– …

Tạ Doãn ngông nghênh vào phòng dưới ánh mắt sững sờ của nàng,

tiện thể cầm lấy trường đao trong tay nàng, nắm cổ tay nàng kéo đến bên
giường, đảo khách thành chủ, nói:

– Nằm xuống nằm xuống, với giao tình của hai ta, cô hà tất ra cửa

nghênh đón?

Miệng mồm hắn đê tiện nhưng ánh mắt lại rất quy củ, không nhìn loạn

xung quanh – mặc dù phòng Chu Phỉ đúng là không có gì hay để nhìn.

Chu Phỉ yên lặng quan sát chốc lát, chợt phát hiện hắn có một đặc

điểm vô cùng thú vị, đó là càng vào lúc trong lòng có tâm sự, không dễ
chịu thì hắn càng thích nghịch da mặt của mình, ngược lại, lúc tâm trạng
thoải mái thì hắn có thể nói vài câu tiếng người.

Tạ Doãn nhận ra được ánh mắt nàng:

– Cô nhìn ta làm gì? Ta anh tuấn tiêu sái thế này, nhìn nhiều phải trả

tiền đấy.

Chu Phỉ nói:

– Không có tiền, tự ngươi nhìn lại đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.