HỮU PHỈ - Trang 109

Lý Thịnh bỗng siết chặt nắm đấm, tuy chỉ một đao nhưng ánh mắt

nàng phải vô cùng nhạy mới có thể tìm được dây mấu chốt trong hàng trăm
hàng ngàn dây, đồng thời xuất đao phải chuẩn, chuẩn đến mức chém cánh
trái của ruồi mà không làm tổn thương đến cánh phải của ruồi mới có thể
tách hai dây giao nhau, kế đó là nội tức không được ngắt quãng mới có thể
dốc sức đẩy ra xúc tu khổng lồ của con thủy quái dưới sông này____ba
năm trước nàng nhắm mắt tìm vận may, hai tay cầm đao, dốc hết toàn lực,
đánh liên tiếp mấy chiêu “Chấn Nam Sơn” mới có thể làm lung lay dây
trận, còn bây giờ nàng đã có thể tỉnh bơ mặt không đổi sắc.

Chu Phỉ đẩy ra dây trận, lập tức xoay người nhảy ra ngoài, nàng vừa

mới thoát vây thì dây trận chi chít liền co lại, xoắn nát tảng đá nàng mới đặt
chân kia, Chu Phỉ ở không trung nhanh nhẹn như một “con rồng vẫy đuôi”,
cành liễu trong tay hệt sợi roi cuốn lấy dây trận, đưa Chu Phỉ lên cao
khoảng một trượng, sau đó nàng quyết đoán buông tay, cành liễu mất đi sức
chống đỡ, tức thì bị cắt thành ba đoạn.

Chu Phỉ túm lấy một sợi dây thừng rủ bên vách đá, phóng người lên

nóc tiểu đình giữa sông, rồi từ trên nóc lật người xuống, thu lại trường đao,
không thèm chào hỏi liền đưa tay duỗi về phía khay trái cây trước mặt Ngư
lão, chọn một quả màu đỏ không sống không chín chà chà trong lòng bàn
tay, cắn một cái rồi thảy vòng vòng nói với Ngư lão:

- Ôi… chua quá, thái sư thúc, thấy sao hả, con không bị rách chỗ nào

hết.

- Con con con…

Ngư lão nhìn chằm chằm khay trái cây đỏ bị khuyết một góc khiến

ông vô cùng khó chịu, hận không thể lấy đầu Chu Phỉ xuống bù vào chỗ
khuyết kia, ông tức thì nổi giận mắng:

- Hỗn láo!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.