HỮU PHỈ - Trang 1130

Nụ cười ấy như có sẵn trên khuôn mặt, nhìn lâu, Chu Phỉ lại cảm thấy

họ không giống như người sống, quá đáng sợ.

Tạ Doãn thấy thăm dò không có kết quả liền dùng quạt che mặt, cúi

đầu nói bên tai Chu Phỉ:

– Xong, xem ra mỹ nhân kế không có tác dụng.

Chu Phỉ xưa nay luôn cảm thấy những đoạn hát vừa quyến rũ vừa hỏi

người ta mình có đẹp hay không là rất mất mặt, ai cũng hai con mắt một cái
mũi, cùng lắm là hợp mắt hay không hợp mắt thôi, đẹp chỗ nào? Bởi vậy
nàng luôn lúng túng thay nhân vật trong câu chuyện, bây giờ nghe Tạ Doãn
há mồm tự xưng “mỹ nhân”, không khỏi một lần nữa bái phục độ dày da
mặt của hắn.

Vì có thể ra ngoài thông gió nên Tạ Doãn hiếm hoi được không cần

treo một chân lên, đầu kia của khóa Thiên Môn tạm khóa vào tay Chu Phỉ,
Tạ Doãn không biết lấy đâu ra một chiếc áo bào tay áo rộng rủ xuống che
khuất cái khóa kia, không đẩy ống tay áo ra kiểm tra kỹ sẽ không nhìn ra
chỗ khác thường.

Nhưng trang phục áo bào tay áo rộng này của Tạ Doãn lại chính là chỗ

khác thường, người khác tham gia anh hùng hội đa phần đều mặc áo chẽn
tiện lợi để chuẩn bị đánh nhau, chỉ có hắn là ăn mặc như tới để làm thi từ ca
phú ca ngợi các anh hùng.

Chu Phỉ không để ý tới những lời nói hươu nói vượn của Tạ Doãn,

thấy sắp đến cuối bãi đá, nàng quay đầu nhìn lối về, cau mày nói:

– Người tới ai cũng tốt tính vậy à, ngoan ngoãn đàng hoàng đi theo

họ?

Chu Thần thấy hai người họ châu đầu ghé tai thì gò má bạnh ra, lập

tức dời ánh mắt, mặt không cảm xúc. Ngay lúc hắn không tập trung, chợt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.