HỮU PHỈ - Trang 1214

xuất chiêu đều không nhanh không đẹp, thoạt nhìn thực như hai thư sinh
tập thể dục duỗi tay buổi sáng, thứ chạm vào đều là giá gỗ, vả lại còn là hơi
hơi chạm vào là buông, gần như không có mùi khói lửa.

Nhưng qua lại cùng lắm bốn năm chiêu lại khiến Chu Phỉ toát mồ hôi

lạnh khắp người.

Nàng từng gặp Khấu Đan quỷ quyệt, Trịnh La Sinh xảo trá, Thẩm

Thiên Khu mạnh mẽ – nhưng đều không bì kịp với lão thái giám trắng mập
trước mắt này. Sở Thiên Quyền và Tạ Doãn so chiêu tựa như đang đánh
một bàn cờ mà từng bước đều đầy rẫy sát cơ, mọi tranh đấu đều lặng lẽ âm
thầm nhưng hiện diện man mác khắp nơi, chỉ cần người nào hơi thả lỏng
chút, cơn gió nhẹ thoảng qua cũng có thể đòi mạng, so với nó thì Vô
Thường Bất Chu Phong mà ngày hôm đó nàng tự cho là đã lĩnh hội được ở
48 trại thực thô kệch như trò chơi của trẻ con.

Khi chưa vào núi, nhìn núi xanh tít tắp xa xa, chỉ thấy đỉnh núi kéo dài

mềm mại như chiếc lưng mỹ nhân, đường tuy dài nhưng không hiểm trở,
đường phía trước đều ở dưới chân, rất dễ dàng đi đến.

Nhưng chỉ có người từng trải qua bôn ba dằng dặc, chịu giày vò của

“thấy rất gần nhưng thực lại rất xa”, mới có thể nhìn thấy hình dáng đỉnh
núi cao ngàn nhẫn khuất trong mây, có vài người sẽ tuyệt vọng, thậm chí
sinh ra tinh thần sa sút rằng đời này chỉ đến đây là không thể tiến thêm
được nữa.

Có khoảnh khắc, chín thức Phá Tuyết đao rõ ràng đã tự thành hệ thống

trong lòng Chu Phỉ bỗng nhiên sụp đổ, thoái hóa thành những kỹ năng nhạt
nhẽo.

Nàng đành thúc ép bản thân phục hồi tinh thần khỏi trận tranh tài

trước nay chưa từng thấy này, dồn sức tập trung vào khóa Thiên Môn. Chỉ
còn hai chìa khóa, nhưng mỗi lần nàng nhắm chuẩn lỗ khóa là Sở Thiên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.