HỮU PHỈ - Trang 1224

Điều này khiến thân thể dần không theo kịp phản ứng của hắn, cao thủ

so chiêu, chỉ thay đổi chút xíu cũng có thể sai ngàn dặm, Tạ Doãn chợt
tránh né không kịp, lòng bàn tay bị nội lực “lá rơi có thể cắt đầu” của Sở
Thiên Quyền quẹt ra một vết máu hẹp dài nhưng hắn không hề cảm nhận
được cơn đau!

Tâm Tạ Doãn hơi trầm xuống.

Điều này không phải nói rõ hắn đã đao thương bất nhập mà là da thịt

hắn đang dần mất đi cảm giác, hắn biết, theo sau đó chính là khớp xương
đình trệ, thậm chí tới mức kinh mạch tắc nghẽn…

Tạ Doãn chợt tung người lên, khinh công Quá Vô Ngân bay lướt ra

hai thước, tiện tay đánh ra một chưởng, quét đi một tên áo đen Bắc Đẩu.
Mượn bụi cây thấp thoáng trong núi, hắn vòng sang một bên khác như
bươm bướm vờn quanh cổ thụ, từ trên đánh xuống đầu Sở Thiên Quyền. Sở
Thiên Quyền khẽ quát một tiếng, hai tay đón đỡ, không ngờ Tạ Doãn chỉ
tung ra hư chiêu, bóng người lóe lên rồi rơi xuống phía sau ông ta, điểm về
phía lưng Sở Thiên Quyền.

Sở Thiên Quyền gập người ra sau, năm ngón tay làm móng vuốt vừa

vặn cào tới ngón tay Tạ Doãn, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, chân Tạ
Doãn lưu loát di chuyển vài bước, Sở Thiên Quyền chợt thu tay, hai người
lướt qua nhau hiểm hóc, Tạ Doãn lùi về sau hai bước rồi dừng lại, Sở Thiên
Quyền chắp hai tay trước ngực.

Thoạt nhìn là không ai chịu thiệt, nhưng Sở Thiên Quyền lại cúi đầu

bật cười, nói:

– Đúng là phải đa tạ Liêm Trinh huynh.

Khóe môi tái nhợt của Tạ Doãn ánh lên màu máu, hắn khẽ mím môi,

nhấp vết máu mảnh ấy về, nói hầu như không cử động môi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.