HỮU PHỈ - Trang 1227

đầu này sao? Đến lúc đó diệt khẩu ả, quay về chỉ nói là Đoan vương phía
nam rơi vào tay ta, xem xem Triệu Uyên suốt ngày treo câu “trả ngôi” bên
mép đó làm sao đây.”

Sở Thiên Quyền ra quyết định, đột nhiên hét dài một tiếng, vút lên

không trung xoay người tránh thoát một đao của Chu Phỉ, sau đó thuận thế
túm một kẻ áo đen thuộc hạ mình qua, không hề quan tâm luyến tiếc tính
mạng thuộc hạ ấy, chưởng đẩy về phía Tạ Doãn, bản thân thì thừa cơ dịch
ra một bước, trực tiếp đuổi theo Chu Phỉ.

Tạ Doãn cau mày, lần nữa cưỡng ép vận chân khí, nhẫn nhịn cơn đau

ráng khơi thông kinh mạch đã bắt đầu hơi không thoải mái, đuổi theo Sở
Thiên Quyền, ngăn giữa lão thái giám và Chu Phỉ, đưa tay chặn đường Sở
Thiên Quyền.

Sở Thiên Quyền vốn chỉ giả vờ truy kích Chu Phỉ, ông ta huýt tiếng

còi dài, không dây dưa cùng Tạ Doãn, Thôi Vân chưởng chưởng qua, ông
ta thuận thế lùi về sau, chỉ trong mấy bước đã lùi đến bìa rừng. Lúc này,
bọn áo đen Bắc Đẩu còn sót lại trong rừng vừa nghe tiếng lập tức tụ lại, bao
vây Tạ Doãn như muốn tự tìm đường chết, không biết là tính mạng gia đình
hay thứ gì của họ nằm trong tay Sở Thiên Quyền mà lúc này họ hoàn toàn
dùng cách đấu không cần mạng, thà chết cũng muốn ngăn Tạ Doãn, chặn
hậu cho lão thái giám kia.

Khinh công Sở Thiên Quyền cực cao, ông ta không thèm nhìn những

thuộc hạ chết thay này, bay đi không quay đầu lại, chớp mắt đã ở ngoài
mấy trượng, đường núi Vĩnh Châu quanh co khúc khuỷu, rừng rậm phức
tạp, một khi ông ta trốn vào rừng sâu thì đúng là Hao Thiên khuyển cũng
không đuổi kịp tung tích ông ta.

Chu Phỉ xách đao đuổi theo không chút nghĩ ngợi, Tạ Doãn sao có thể

để một mình nàng truy đuổi giặc cùng đường?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.