HỮU PHỈ - Trang 1247

Gặp nhau, sau đó thì sao? Đại khái là phải tiếp tục truy tra Hải Thiên

Nhất Sắc, nhưng Chu Phỉ đã không còn hứng thú nữa, một chân nàng đung
đưa biếng nhác, một chân kia co lại trước người, tùy ý tì khuỷu tay lên,
nhất thời cảm thấy không hứng thú với gì hết, ngay cả đao cũng lười suy
nghĩ, chỉ muốn ngồi yên trên chiếc thuyền nhỏ tồi tàn này lang thang vô
định.

Lão hòa thượng đưa lưng về phía nàng, nói:

– Nghĩ không ra cũng chẳng sao, hãy nhớ vì sao mình đến là được.

Chu Phỉ nghịch cái ấm sắt, cúi đầu lên tiếng:

– Tôi vì một người mà đến.

Nhưng người ấy đã không còn.

Lão hòa thượng nói:

– Không đúng.

Chu Phỉ khó hiểu nhìn ông.

Lão hòa thượng đẩy mái chèo, xương vai nhô ra sau lưng như hai cánh

bướm sắp gãy, kéo đẩy di chuyển lên xuống.

Chu Phỉ thấy ông có vẻ quá gắng sức bèn nói:

– Để tôi giúp ông.

Lão hòa thượng không từ chối, đưa mái chèo cao cỡ một người cho

nàng, còn ông gỡ nón rộng vành xuống để một bên, cẩn thận mang giày
vào, soi mặt nước để sửa sang lại áo bào, ung dung thong thả, vô cùng
chăm chú, dường như thứ ông mặc không phải tăng bào đầy mảnh vá, mà là
pháp y thánh bào thần thông quảng đại vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.