HỮU PHỈ - Trang 1341

thoạt nhìn như sói hoang nhe nanh giơ vuốt chực chờ ăn tươi nuốt sống con
mồi, nào ngờ chỉ là một con dê khoác lớp da sói mà thôi.

Đến bước này, bất kể ông chạy trốn là vì chưa hoàn thành sự nghiệp

hay đơn thuần vì mạng sống, lẽ nào không nên tận dụng mọi thứ có thể, tìm
mọi cách để chạy trốn sao? Thế mà còn có tâm trạng đẩy hai người trẻ tuổi
ra ngoài… làm như Đồng Khai Dương sẽ tin ông không bằng.

Lý Thịnh cau mày, cúi đầu nhìn Lý Nghiên với ánh mắt nghi vấn:

người muội cứu này là ai?

Kỳ thực Lý Nghiên không rõ lắm, đành lặng lẽ thuật lại dăm ba câu

nghe được từ người khác cho hắn.

Lý Thịnh một tay nhấc dây cương, một tay đặt lên thanh kiếm bên eo

mình, cau mày không biết đang nghĩ gì, chợt nói với Lưu Hữu Lương:

– Vị Lưu… thống lĩnh này, có còn nhớ Trung Vũ tướng quân?

Lưu Hữu Lương nói:

– Ngô tướng quân trung nghĩa thiên thu.

Lý Thịnh nghe vậy, đăm chiêu nhìn ông rồi lại nhìn Đồng Khai

Dương, sau chốc lát, hắn nhét thứ gì đó vào tay Lý Nghiên, nói với muội
ấy:

– Đi trước.

Nói xong, chưa đợi Lý Nghiên phản ứng, Lý Thịnh đột nhiên trở mình

tung xuống ngựa, chân dài quét ngang qua mấy gã Bắc Đẩu chung quanh,
đồng thời trở tay chưởng con ngựa kia một chưởng, con ngựa đó cuối cùng
cũng nhận được mệnh lệnh chính xác, lập tức tung vó chạy như điên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.