HỮU PHỈ - Trang 1344

càng thiếu kiên nhẫn dây dưa với loại hậu bối như Lý Thịnh. Ông ta chợt
rung bội đao, bổ xuống đầu Lý Thịnh, Lý Thịnh không dám đón đỡ, liên
tục lùi về sau nhiều bước, thấy Đồng Khai Dương chỉ huơ đao trong không
khí mà trên mặt đất lại nhiều thêm một vết hẹp dài hơn hai thước.

Mặt đất còn như vậy, đủ thấy nếu chém vào người sẽ có kết quả gì.

Lý Thịnh kinh sợ trong lòng, công phu của gã Vũ Khúc này đã đến

mức ngưng gió thành đao! Hèn gì ông ta không thèm để ý mình cầm binh
khí gì. Hắn không dám cứng rắn đón đỡ nữa, bước chân chợt trở nên phức
tạp, toàn thân phảng phất hóa thành một mê trận di động khiến người ta
không tóm được. Đây là Phù Du trận mà lúc sau Chu Phỉ đã dạy hắn, Lý
Thịnh thực rất có thiên phú với mấy thứ màu mè hoa lá hẹ này, sau khi tinh
thông nguyên lý liền biết biến thể ra nhiều dạng, lập tức trò giỏi hơn thầy.

Bọn áo đen Bắc Đẩu chỉ sợ tai bay vạ gió, dồn dập lui ra khỏi vòng

lớn, Lý Thịnh hành tung ẩn hiện, nơi hắn đi qua, trên mặt đất lập tức hiện
ra mấy lỗ đan xen chằng chịt như bàn cờ, lá cây ố vàng bên đường bị lệ khí
chèn ép rơi lả tả, thoạt nhìn như mưa hồ điệp, nhưng lại gần mới biết, mỗi
lá cây đều không phải rơi từ cuống lá mà toàn là nửa lá, bên trên là vết đao
gọn ghẽ!

Lý Thịnh tâm tư trầm ổn, thân trong hiểm cảnh mà vẫn không chút

biến sắc, bước chân không loạn, thỉnh thoảng còn rút kiếm ra đâm.

Bội đao của Đồng Khai Dương “keng keng” đè lại song kiếm của hắn,

cổ tay Lý Thịnh tê rần nhưng vẫn bình tĩnh thuận thế tháo lực, trượt ra
ngoài như nước chảy, Đồng Khai Dương chợt cười to nói:

– Hay cho một tên tiểu tặc, hóa ra là môn hạ Thục Sơn!

Lý Thịnh cau mày, chiêu ban nãy của hắn là chiêu kiếm thoát thai từ

chiêu kiếm phái Tiêu Tương mà hắn học được hồi nhỏ, tuy giờ đã khác đi
nhưng loáng thoáng vẫn có thể nhìn được bóng dáng, mấy năm trước nhóm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.