HỮU PHỈ - Trang 1346

Đúng lúc này, Đồng Khai Dương chợt cảm giác phía sau có kình

phong ập đến với sức mạnh không thể khinh thường, ông ta cau mày, lệ khí
trên mặt dâng lên, xoay người đẩy kiếm Lý Thịnh ra rồi nghiêng đầu tránh
lui, “cạch” một tiếng, thứ đánh tới là một cái vỏ đao, lúc rơi xuống đất vừa
vặn nện vào giữa hai vết xước, tựa như con cờ trên bàn cờ.

Đồng Khai Dương phẫn nộ quát:

– Ai?

Tiếng sột soạt vang lên, một người đội nón rộng vành dắt ngựa chậm

rãi từ trong rừng bước ra, tay xách một thanh trường đao không vỏ.

Người này vóc dáng mảnh mai, hơi gầy yếu, trong đám nữ tử… trong

đám nữ tử phương nam đại khái có thể gọi là “cao gầy”, tóc dài như mây
đen buộc hờ thả phía sau, trên người dính một lớp hơi nước mịt mờ.

Nàng tùy tiện giắt cương ngựa lên một thân cây, đưa tay đẩy nón che

quá nửa mặt lên một chút, liếc Lý Thịnh, chậm rề rề nói:

– Còn tưởng ai thả pháo hiệu cầu cứu. Nếu không phải đúng lúc muội

ở ngoài thành Tế Nam thì chẳng lẽ huynh định để mấy kẻ tai mắt võ công
mèo quào kia tới cứu chắc? Chậc, Lý bà bà, nghĩ sao vậy hả?

Lý Thịnh thấy người đến, đầu tiên sắc mặt thả lỏng nhưng bây giờ

nghe nàng nói năng lỗ mãng thì lại đen mặt:

– Chu Phỉ, muội “bắt” không phải “mạch” này, chạy tới đây làm gì?

– Chân nhanh, xong việc sớm tiện thể dạo loanh quanh, không được à?

Chu Phỉ vừa nói vừa bước từng bước qua, không biết tại sao, bọn áo

đen Bắc Đẩu vây quanh vòng ngoài thoái lui như rẽ nước, nàng không thèm
nhìn chúng lấy một lần, hoàn toàn xem chúng như đang xếp hàng chào đón

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.