HỮU PHỈ - Trang 1356

– Có điều Đồng Khai Dương thấy chúng ta đi rồi sẽ không dây dưa

nhiều với muội ấy, muội ấy qua không bao lâu sẽ đuổi kịp thôi, đi nhanh
lên, dẫu sao nơi này cũng trực thuộc Bắc triều.

Để đảm bảo, Lý Thịnh không tùy tiện vào thành Chương Khâu mà thu

xếp Lưu Hữu Lương trong một miếu Khổng Tử ở ngoại thành. Hắn leo
tường lặng lẽ lẻn vào hậu viện, đằng trước có một lão tiên sinh đang đưa
một đám học trò trẻ con nhập môn bái kiến Khổng Tử, vừa thắp nhang vừa
răn dạy, nghi thức dài dòng lôi thôi. Lý Thịnh lặng lẽ nhìn, nói với Lý
Nghiên:

– Muội ở đây trông ông ấy, không được phép gây họa nữa, huynh đi

trước xem xem, biết đâu kiếm được một chiếc xe ngựa.

Lý Nghiên thề son sắt:

– Ca, huynh yên tâm, muội đây là đáng tin nhất đấy!

Lý Thịnh đưa tay xoa muội ấy như xoa đầu chó, rất không nể mặt:

– Xạo quần… haiz, huynh vẫn nên mau chóng quay về mới được.

Lý Thịnh vừa đi, Lý Nghiên liền trở nên cảnh giác, co người trong hậu

viện miếu Khổng Tử, dỏng tai nghe động tĩnh. Lão tiên sinh phía trước nói
chuyện như mắc lông gà trong cổ họng, kéo âm dài khàn khàn “chi, hồ, giả,
dã” nói “thánh nhân có câu”, ông đọc câu nào là bắt đám trẻ đọc theo câu
nấy. Đám trẻ có lẽ vừa học vỡ lòng không lâu, chưa từng đọc sách gì ra
hồn, lão tiên sinh nói chuyện lại mang theo khẩu âm khiến bọn trẻ về cơ
bản chẳng hiểu nghĩa gì ráo, chỉ đọc theo như vẹt, râu ông nọ cắm cằm bà
kia, rất buồn cười.

Lý Nghiên nhịn một lúc rồi không nhịn được nữa, thầm buồn cười

theo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.