HỮU PHỈ - Trang 1368

– Không phải… khụ, cái Hải Thiên Nhất Sắc mà các cô nói, các cô

tranh tới tranh lui hoa văn sóng nước gì đó, ta không biết là thứ gì, cũng
không biết vì sao nó lại tiếp tục dùng tên “Hải Thiên Nhất Sắc”.

– …Năm xưa cố đô gặp biến, một nhóm người rời đi hộ tống ấu chúa

xuôi nam, hi sinh vì nghĩa, một nhóm ở lại, nhẫn nhục gánh vác trọng trách,
họ đều biết rằng dẫu đi hay ở thì có lẽ cả đời cũng khó gặp lại, nên trước
lúc đi, chúng ta đã định ra minh ước, tên là “Hải Thiên Nhất Sắc”…

Bỏ đời và sống tạm, nhịn đau và nhẫn nhục, giống như nước thu và

bầu trời chung sắc.

– Người còn sống cuối cùng phải đưa bản minh ước này và danh sách

xuống phía nam, như vậy dù chúng tôi lặng lẽ chết đi, tương lai trong ba
thước sử xanh cũng có một phần công luận. Buồn cười gã Đồng Khai
Dương thần hồn nát thần tính kia còn tưởng đây là cơ mật quan trọng gì
đấy, muốn lấy danh sách khỏi tay ta rồi theo đó xử lý từng người một.

Chu Phỉ mở ra lướt mắt xem, dù hiện nay nàng có vẻ mắt nhìn sáu

phương tai nghe tám hướng nhưng rất nhiều cái tên trong danh sách vẫn vô
cùng xa lạ với nàng. Bởi có những người đại khái cả đời cũng không có
chiến tích gì, không thể leo đến địa vị cao như Ngô tướng quân để làm ra
chuyện gì hữu dụng, họ chỉ là những vị quan thấp bé bất lực, lặng lẽ chết
già trong nỗi nghi hoặc và lo lắng hết năm này qua năm khác. Có những
người dứt khoát cuốn vào trong các sự cố khác, chìm ngập giữa vô số bè lũ
xu nịnh, tranh quyền đoạt thế ở Bắc triều gió nổi mây vần, phần trung thành
trong lòng bị ép xuống rất sâu, đến chết cũng không còn dính dáng.

Lưu Hữu Lương nói:

– Ta luôn tìm kiếm người có thể phó thác nó, cuối cùng cũng xem như

được trời ưu ái. Chu cô nương, nhờ cả vào cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.