HỮU PHỈ - Trang 1378

gợn lên một đợt sóng đỏ lửa, khiến người ta vừa nhìn liền cảm thấy nỗi âu
sầu không tan trong ngực như vơi đi mấy lần.

Giao Hương lượn lờ, một người gầy đi không ít đang an tĩnh nằm đó,

sắc mặt tái nhợt được bức tranh trên vách chiếu ra nhiều thêm chút máu,
tay đang cầm một khối hồng ngọc đỏ rực.

Chu Phỉ từ từ đi tới ngồi xuống bên cạnh hắn, cảm giác cả hang đá đều

nóng như lò lửa, chỉ có khối băng lớn bên cạnh Tạ Doãn mới mát được một
chút.

Nàng ngẩng đầu nhìn bức tranh trên tường, nói với Tạ Doãn:

– Tranh ngươi vẽ à? Chậc, nhàn hạ ghê nhỉ.

Người nằm đương nhiên không thể đáp, nhưng Tạ Doãn lại có câu trả

lời. Ánh mắt Chu Phỉ lướt qua đỗ quyên đỏ cả mặt vách, phát hiện ở góc có
mấy dòng chữ đề và lạc khoản, đầu tiên là đề một câu của Bạch Lạc
Thiên“Quay nhìn đào mận đều vô sắc, Chiếu đến phù dung chẳng phải
hoa”(2), sau đó lại viết “Ta mơ một giấc mơ dài, trong mơ hoa núi rợp trời
như phỉ (3), như thấy cố nhân, lòng vui khôn xiết”, phần lạc khoản ký tên
“cư sĩ nghĩ thoáng”.

(2) Trích “Sơn tì ba” (Sơn trà núi) của Bạch Lạc Thiên (tức Bạch Cư

Dị), cả bài thơ khen vẻ đẹp của hoa sơn trà núi, 2 câu trích này có nghĩa đã
thấy vẻ đẹp rực rỡ của hoa sơn trà núi rồi, quay đầu nhìn lại các loại hoa
khác (đào mận phù dung) đều thấy chúng nhạt nhòa kém sắc.

(3) Chữ “phỉ” ở đây là

翡,cũng chính là chữ “phỉ” trong tên Chu Phỉ,

chữ này có 2 nghĩa: 1 là chim trả – loài chim có bộ lông rất đẹp, và 2 là phỉ
thúy – một loại ngọc đẹp, người ta hay dùng chữ này để khen thứ gì đó đẹp
rực rỡ lộng lẫy. Khi Doãn thấy hoa núi rợp trời lộng lẫy thì nhớ đến cố
nhân là A Phỉ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.