HỮU PHỈ - Trang 1379

Khi nhìn thấy hai chữ “nghĩ thoáng”, Chu Phỉ không kìm được nở nụ

cười.

Tiếp đó, nàng thấy trên bàn nhỏ bên cạnh có bút nghiên giấy mực, bèn

nhảy xuống khỏi giường đá, bước chân nhẹ nhàng đi tới trước bàn, lật xem
lá thư Tạ Doãn viết cho nàng.

Trên mặt bàn trải mấy bức tranh, bức đầu tiên vẽ một tiểu cô nương

13-14 tuổi, vô cùng non nớt, nhỏ nhắn xinh xinh, đứng một chân trên tảng
đá lớn, nghiêng đầu nhìn ra ngoài bức tranh, mặt mày sinh động, vô cùng
oai phong.

Chu Phỉ kinh ngạc nhướng mày, loáng thoáng nhớ ra đây là dáng vẻ

mình lúc nhỏ khi lần đầu gặp Tạ Doãn trên sông Tẩy Mặc, chính nàng đã
mơ hồ không nhớ rõ, không ngờ lại tái hiện đầy đủ dưới ngòi bút Tạ Doãn,
tim nàng đầu tiên là hơi nhảy lên… không ngờ khi nhìn thấy dòng chữ sau
đó thì lập tức từ cảm động không thôi biến thành giận không chỗ phát. Cái
đồ xúi quẩy Tạ Doãn lại đặt cho bức tranh này cái tên “rong tinh lúc nhỏ”.

Bức tranh thứ hai là một thiếu nữ, hơi lớn hơn chút, khuôn mặt xinh

đẹp, cầm trong tay một cái đầu lâu đặt nó lại trên đống xương, bên cạnh là
bóng đen lay động, chỉ có chút ánh trăng chiếu xuống bóng lưng thiếu nữ.

Chu Phỉ dằn sóng to gió lớn trong lòng, xem tiêu đề trước, thấy bức

tranh này viết “rong tinh uy phong một mình xuống động ngầm, chuẩn bị
chiến 800 rùa đen Bắc Đẩu”.

Chu Phỉ:

– …

Nàng nghiến răng tại chỗ, quay đầu liếc Tạ Doãn, không biết có phải

ảo giác hay không mà nàng luôn cảm thấy khóe môi Tạ Doãn như mang
chút ý cười xấu xa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.