HỮU PHỈ - Trang 1487

– Khỏi đa tạ, nể ngoại hình của cô mới nói với cô vài câu, haiz, thế

đạo này mấy kẻ nhảy nhót tứ tung toàn xấu chết đi được.

Mộc Tiểu Kiều hờ hững cảm thán, không để ý nàng nữa. Hắn nhìn

chằm chằm thi thể Phong Vô Ngôn, lật ông ta lại rồi đá chơi chốc lát, cười
nhạo:

– Lão già đáng thương, lơ là võ công, lại làm quá nhiều việc trái lương

tâm, kẻ thù còn nhiều hơn cả ta, mấy năm nay mượn mỹ danh “nhân
chứng” làm rùa rụt cổ sống an ổn trong Tề môn. Tề môn vừa bại lộ là bắt
đầu hốt hoảng không chịu nổi, chỉ dám lấy danh hiệu của huynh đệ để hành
tẩu giang hồ, không ngờ người ta vẫn không xem ông là người phe mình,
đến chết cũng không bảo ông tìm đến cổng cấm địa Tề môn ở nơi nào, hèn
gì lại hận Ân Bái như vậy.

Chu Phỉ:

– …

Lúc này nàng mới biết, hóa ra ban đầu Phong Vô Ngôn chỉ lợi dụng

nàng để đối phó Ân Bái, nhưng sau đó vì Ân Bái lắm mồm gọi ra danh hiệu
“Hắc phán quan” của ông ta trước mặt nàng mới ép ông ta muốn giết nàng
diệt khẩu.

Nỗi oan này đúng là không nơi để tố mà!

Mộc Tiểu Kiều nói xong, không để ý Chu Phỉ nữa, khẽ gảy đàn tỳ bà,

hát:

– “Tin người thăm thẳm giấy thư vàng,

Son phấn nhuộm mưa, hai hàng lệ đổ,

Cố hương có phong sương…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.