HỮU PHỈ - Trang 1630

Thình lình, một đôi tay nhấc nàng lên, Chu Phỉ giãy giụa theo bản

năng, nàng cảm thấy mình đã dùng toàn lực nhưng thực tế chỉ hơi hơi nhúc
nhích.

Người đó bế nàng, giọng nói như từ nơi xa xăm quát:

– A Phỉ!

“Hết hồn, hóa ra là Lý bà bà…” Chu Phỉ nghĩ, sau đó tay nàng buông

lỏng, Toái Già chợt rời tay, vào khoảnh khắc rơi xuống đất liền vỡ tan.

Lý Thịnh hơi khựng lại, sắp bị nàng dọa chết, run rẩy đưa tay thăm dò

hơi thở nàng.

Nhưng lúc này khi cơ quan thứ sáu hạ xuống, trên cửa động cách đó

không xa có một tấm cửa đá cũng hạ xuống theo, sắp từ từ đóng lại.

Dương Cẩn canh trước cửa, một tay cầm đại đao, một tay nâng tấm

khiên không biết nhặt từ đâu, chắn lối vào cửa động, một người canh giữ,
vạn người khó qua, hô lớn với Lý Thịnh:

– Lý huynh! Nhanh lên!

Hơi thở Chu Phỉ quá yếu, Lý Thịnh chưa dò ra được, nhưng không

còn lựa chọn nào khác, đành bế nàng chạy vội đi.

Nhưng đông đảo Bắc quân chặn ở cửa sơn động, trong thời gian ngắn

hắn căn bản không thể nào xông qua.

Lúc này, một tiếng còi chói tai khiến tai người ta ngứa ngáy vang lên,

vô số rắn độc trong sơn động ào ào chui ra, như quả cầu tuyết càng lăn càng
lớn, chưa tới ba đến năm trượng đã lăn ra một “quả cầu rắn” cao hơn nửa
người, nhắm về phía Bắc quân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.